Bài thơ được viết bằng tiếng Bulgarian nhưng chưa có nguyên tác, xin mời xem bản dịch.
Nếu bạn có thông tin về nguyên tác của bài thơ, xin mời gửi vào bình luận ở dưới.
Em đơn chiếc hoàn toàn trong vòng vây câm lặng
Sự câm lặng nhẫn tâm, sự câm lặng vô biên
Em chợt hiểu rằng mình mang vết thương chí mạng
Vậy mà anh lặng im... Không nhận lỗi về mình
Chẳng cất cánh bay lên mà cũng chẳng lặn chìm
Anh quá dễ hồi sinh cho những người con gái khác
Nhưng khúc hát đau thương của lòng em tan nát
Rồi sẽ bị giam cầm trong ngục tối tim anh
Ngọn cỏ trĩu sương đêm trong mỗi buổi bình minh
Rừng trùng điệp vươn theo những non cao xa ngái
Em chỉ biết kêu gào! Thả em ra mới phải
Vì nếu thiếu bầu trời sẽ chết những bài ca!
Tết xưa khói bếp mờ giăng,
Nồi bánh chưng nhỏ cả nhà ngồi bên.
Tiếng cười trẻ nhỏ vang rền,
Áo nâu vá lại vẫn lên chùa cầu.
Tết nay nhà cửa sang giàu,
Đèn hoa lấp lánh những màu đỏ xanh.
Mâm cao cỗ lớn có đành
Mà sao ấm áp chẳng dành cho nhau
Tết xưa thiếu thốn thật thà,
Chia nhau cái kẹo, bánh đa cười giòn.
Tết nay đầy đủ vuông tròn,
Người ngồi điện thoại,chẳng còn nhìn nhau.
Tết xưa chờ đợi từng ngày,
Ngóng ông đồ viết, trẻ bày pháo tre.
Tết nay còi bíp, đèn xe
Ai cũng sống vội, cũng khoe tiền tài
Xưa nghèo tình nghĩa chẳng phai
Nay giàu vật chất lại hoài niềm xưa
Chiều về tiếng gõ đong đưa
Chén trà, miếng bánh, giao thừa ấm êm!