When I go up through the mowing field,
The headless aftermath,
Smooth-laid like thatch with the heavy dew,
Half closes the garden path.
And when I come to the garden ground,
The whir of sober birds
Up from the tangle of withered weeds
Is sadder than any words
A tree beside the wall stands bare,
But a leaf that lingered brown,
Disturbed, I doubt not, by my thought,
Comes softly rattling down.
I end not far from my going forth
By picking the faded blue
Of the last remaining aster flower
To carry again to you.
Khi tôi qua cánh đồng khô,
Lòng nghe như thấy mơ hồ đâu đây,
Êm như vải đẫm sương dày,
Gần như một nửa lối đi trong vườn.
Và khi tôi đến khu vườn,
Véo von tiếng hót lay hồn của chim
Từ lùm cỏ dại vút lên
Buồn ghê chẳng biết gọi tên từ nào
Một cây trơ trụi bên tường,
Nhưng kìa một lá vẫn còn màu nâu,
Phân vân, nghi ngại trong đầu,
Nhẹ nhàng đi xuống lào xào gót chân.
Tôi đành dừng lại bước chân
Chọn ngay một sắc màu xanh nhạt mờ
Cánh hoa thuỷ cúc còn trơ
Để tôi mang lại bất ngờ cho em.
Ta bên em trong mùa biển gọi
Ôi biển Quỳnh như một bài thơ
Chiều lộng gió, nắng vàng vời vợi
Sóng ru tình bãi cát hoang sơ
Mênh mông quá, dạt dào biển cả
Gió đu cành những rặng phi lao
Bình minh đến soi mình trên cát
Những cánh buồm theo gió xôn xao
Trong hơi thở nồng nàn của biển
Ta vụng về trao hết yêu thương
Đêm dát bạc, tàu, thuyền lấp lánh
Núi Rồng xa thức giữ quê hương
Anh ước được là con sóng hát
Để suốt đời ru em, ru em
Anh ước đường là dòng nước biếc
Để suốt đời tắm mát hồn em
Ôi tha thiết mùa về biển gọi
Vui sao lòng ta hát chiều nay
Trời biển lặng đền Cờn mong ước
Cho quê hương hạnh phúc tháng ngày