Жди меня, и я вернусь,
Только очень жди...
К. Симонов
Это будет, я знаю...
Нескоро, быть может, -
Ты войдешь бородатый,
сутулый,
иной.
Твои добрые губы станут суше и строже,
Опаленные временем и войной.
Но улыбка останется.
Так иль иначе,
Я пойму - это ты.
Не в стихах, не во сне.
Я рванусь,
подбегу.
И наверно, заплачу,
Как когда-то, уткнувшись в сырую шинель...
Ты поднимешь мне голову.
Скажешь: “Здравствуй...”
Непривычной рукой по щеке проведешь.
Я ослепну от слез,
от ресниц и от счастья.
Это будет нескоро.
Но ты - придешь.
Hãy đợi, anh sẽ về,
Đợi vững lòng em nhé!
(K. Simonov)
Điều đó sẽ đến, em biết…
Có thể chẳng sớm đâu -
Anh bước vào, tóc râu
Dáng lưng khom, khác trước.
Đôi môi anh hiền từ sẽ héo khô, xơ xác,
Bởi thời gian và chiến tranh đốt thiêu.
Nhưng nụ cười vẫn nguyên vẹn, anh yêu!
Vì thế, và có thể vì linh cảm nữa
Em nhận ra ngay khi anh hiện trong khung cửa.
Không phải trong thơ,
Không phải trong mơ.
Em nhào đến anh, có thể em sẽ khóc,
Khi vùi mặt vào nếp áo phong sương, như những ngày xưa…
Anh nâng đầu em lên:
“- Chào em!”
Bàn tay vụng về vuốt má.
Em không thấy gì vì nước mắt tràn mi,
Vì hạnh phúc vô bờ sau năm tháng biệt ly.
Điều đó sẽ đến chẳng sớm đâu,
Nhưng chắc chắn - anh về!
Em về nghiêng lối trăng xưa
Vườn hoang lá ngủ mây lùa trắng sân
Bước chân trôi, bóng lịm dần
Ta nằm nghe tiếng chuông ngân rã rời
Sóng đêm vang một góc trời
Tiếng đàn ai trỗi những lời thiết tha
Rượu chìm nổi tựa phong ba
Vẫn chưa trôi hết thật thà dối gian
Trải qua một kiếp cơ hàn
Mới hay cuộc thế muôn vàn đắng cay
Phận nghèo dỡ tỉnh dỡ say
Chợt buông chợt thả bàn tay tật nguyền
Nếm mùi đắng vị nhân duyên
Mới hay chiều đã trôi nghiêng qua chiều
Đêm say thơ cũng tuỵ tiều
Chỉ còn ta với hoang liêu giữa đời
Xếp tàn y bỏ rong chơi
Mảnh tình đen trắng một thời đảo điên
Tưởng như khoáng hậu vô tiền
Nào đâu cũng chỉ một triền lá khô
Đêm nay trăng chiếu mặt hồ
Chỉ mình ta thấy sóng xô bãi đời
Chợt hồn thu cũng chơi vơi
Một vài cánh én lưng trời đảo chao.
Ngày 24/07/2024