풍경을 하나 얻었습니다 옛절에 매달려 흔들리다가 고물상 한구석에서 이리저리 뒤채이면서도 소리 한번 지르지 못하던 풍경를 얻어 내가 사는 아파트 베란다에 걸어두었습니다.// 그 옛날 산에서 불던 바람은 아니련만 바람이 불 때마다 몸을 흔들며 저도 모르게 아아 아아 기쁨의 웃음소리를 온몸으로 토해내고 그러다가는 옛추억이 생각난 듯 아아 슬픔의 울음소리를 길게 남기는 풍경이었습니다// 풍경의 기쁨이 무엇이고 슬픔이 무엇인지 알 길 없는 나는 오직 소파에 편히 누워 그 녀석이 그래도 고물상에서 먼지를 쓰고 있기보다는 나으려니 여길 뿐입니다 그뿐입니까 어느 누구도 알아듣지는 못하지만 딩그렁 뎅그렁 제 마음 속의 사연을 다 펴내고 있지 않습니까.//
Tôi mua chiếc chuông gió trong cửa hàng đồ cổ
Và treo ở ban công căn phòng của tôi
Chiếc chuông chắc đã từng làm vinh danh cho một ngôi đền
Và bị bán cho cửa hàng đồ cũ, bị những bàn chân dẫm đạp
Phải nhục nhã đớn đau nhưng chuông không thể nào cất tiếng
Dẫu bây giờ không phải những ngọn gió trên núi cao vẫn thổi
Nhưng chuông vẫn vang lên tiếng của niềm vui
Và có lúc như trở về ký ức
Chuông buồn đau những tiếng kêu dài
Tôi không làm sao hiểu được buồn vui trong mỗi tiếng ngân
Trong chiếc ghế đêm đêm tôi lặng im suy ngẫm
Chuông treo ở ban công nhà tôi còn hơn trong bụi bặm của cửa hàng đồ cũ
Và có phải tiếng chuông vang lên những lời gan ruột
Mà chẳng ai nhận ra bức thông điệp của chuông?
Phòng học cũ, bảng đen và tiếng giảng,
Tiếng cười vang giữa ánh nắng sân trường.
Thầy cô đứng, dáng gầy gò lặng lẽ,
Viết tương lai bằng phấn trắng yêu thương.
Chúng tôi những đứa trẻ vừa lớn,
Mang trong tim những giấc mộng dại khờ.
Đứa vẽ trời, mơ mình thành hoạ sĩ,
Đứa ngẩng cao, muốn khoác áo bác sĩ mai sau.
Có đứa nhắc về chiếc ghế giám đốc,
Có đứa cười: “Mình chỉ muốn bình thường thôi.”
Riêng tôi một ước mơ rất nhỏ,
Làm người tử tế, sống có ích cho đời.
Dẫu ngày mai mỗi người đi mỗi ngả,
Xin giữ nhau bằng những phút ngây thơ.
Vẫn là bạn dù đời có đổi thay,
Dù lối rẽ không còn chung như trước.
Tuổi học trò qua nhanh như cơn gió,
Chớp mắt thôi... đã thành ký ức xa.
Hãy sống hết mình khi còn kịp bước,
Vì khi lớn rồi, chẳng thể quay lại đâu.
Điều tiếc nuối không là điểm kém xưa,
Mà là những ngày chưa trọn giấc mơ thơ.
Nếu hôm nay lòng ta còn thổn thức,
Là vì ta đã từng rất mộng mơ.