Thơ » Trung Quốc » Vãn Đường » Hàn Ốc
Thơ » Việt Nam » Lý » Không Lộ thiền sư
萬里清江萬里天,
一村桑柘一村煙。
漁翁醉著無人喚,
過午醒來雪滿船。
Vạn lý thanh giang, vạn lý thiên,
Nhất thôn tang giá, nhất thôn yên.
Ngư ông tuý trước, vô nhân hoán,
Quá ngọ tỉnh lai, tuyết mãn thuyền.
Sông xanh muôn dặm, trời muôn dặm,
Một xóm dâu gai, xóm khói mây.
Ông chài uống say ngủ không có ai gọi,
Quá trưa tỉnh dậy, tuyết xuống đầy thuyền.
Trang trong tổng số 2 trang (18 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi Vanachi ngày 29/06/2005 21:59
Đã sửa 1 lần,
lần cuối bởi Vanachi
vào 30/06/2008 11:18
Có 1 người thích
Trời xanh nước biếc muôn trùng,
Một thôn sương khói, một vùng dâu đay.
Ông chài ngủ tít ai lay,
Quá trưa tỉnh dậy, tuyết bay đầy thuyền.
Gửi bởi Vanachi ngày 30/06/2008 11:14
Có 1 người thích
Vạn dặm sông xanh, trời vạn dặm,
Từng miền dâu ruối, khói quanh miền.
Ông chài ngon giấc không ai gọi,
Tỉnh dậy sau trưa, tuyết ngậm thuyền.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Phụng vũ cửu thiên ngày 12/07/2008 18:32
Đã sửa 1 lần,
lần cuối bởi Phụng vũ cửu thiên
vào 04/09/2009 09:26
Có 1 người thích
Sông xanh muôn dặm soi trời
Thôn trồng dâu lại thôn mù khơi
Ngư ông say giấc chẳng ai gọi
Quá trưa tỉnh giấc thuyền trắng phơi.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Phụng vũ cửu thiên ngày 12/07/2008 18:38
Đã sửa 2 lần,
lần cuối bởi Phụng vũ cửu thiên
vào 04/09/2009 09:28
Có 1 người thích
Trời xanh vạn dặm soi sông
Một thôn dâu biếc, một thôn khói dầy
Ngư ông ngủ, chẳng ai lay
Quá trưa tỉnh giấc, tuyềt bay đầy thuyền.
Gửi bởi Vanachi ngày 05/09/2008 20:36
Có 1 người thích
Bài viết này là một vài ý kiến trao đổi của chúng tôi về một vấn đề đã có hoài nghi từ khá lâu nay. Đó là xuất xứ một bài thơ được cho là của nhà sư Dương Không Lộ (? – 1119) đời Lý: bài Ngư nhàn:
Vạn lý thanh giang vạn lý thiênPhải nói rằng đây là một bài thơ tứ tuyệt rất hay, do Đinh Gia Thuyết công bố lần đầu tiên trong bài “Một vị Thánh tăng của Ninh Bình”, trên tờ Đuốc tuệ số 75, sau đó Viện Văn học chính thức đem vào phần văn học sử thời đại Lý - Trần. Sau này, trong nhiều tuyển tập nghiên cứu, phê bình, lý luận về văn học Lý - Trần khác, bài thơ này đã được giới thiệu, công nhận như một bài thơ của Dương Không Lộ. Tuy nhiên xuất xứ của bài thơ “ít nhiều đáng nghi vấn” (Chú thích của Viện Văn học trong cuốn Thơ văn Lý - Trần, tập 1, NXB KHXH, Hà Nội, 1977, tr.386). Mối hoài nghi về xuất xứ không rõ ràng ấy của bài thơ Ngư nhàn khiến chúng tôi trong quá trình tiếp xúc với các văn bản Hán văn luôn lưu tâm, chú ý, may ra tìm được một cứ liệu xác đáng. Và rồi trong một lần gần đây, chúng tôi được đọc một bài thơ rất giống với Ngư nhàn. Đó là bài Tuý trước của tác giả Hàn Ác in trong cuốn Toàn Đường thi quyển hạ, Thượng Hải cổ tịch xuất bản xã ấn bản năm 1995. Về cuốn sách này xin được giới thiệu vắn tắt như sau: Toàn Đường thi là một bộ sách gồm hai quyển (quyển thượng và quyển hạ) do công sức của rất nhiều nhà sưu tầm, nghiên cứu, phụng sắc vua Khang Hy nhà Thanh biên soạn mà thành, trong đó tập hợp hơn 48.000 bài thơ của 2.200 nhà thơ đời Đường (618 - 907). Có thể nói đây là một công trình sưu tập lớn nhất về thơ Đường.
Nhất thôn tang giá nhất thôn yên
Ngư ông thuỵ trước vô nhân hoán
Quá ngọ tỉnh lai tuyết mãn thuyền.
Dịch thơ (Kiều Thu Hoạch):
Trời xanh nước biếc muôn trùng
Một vùng sương khói, một vùng dâu đay
Ông chài ngủ tít ai lay
Quá trưa tỉnh dậy, tuyết bay đầy thuyền.
Ông chài ngủ say quá, không ai gọi,Trong cái lạnh giá của băng tuyết phủ đầy, một ông già rất khó có thể ngủ say quá quên cả không gian, thời gian, công việc, nhưng nếu là say rượu quá thì câu thơ dễ được chấp nhận hơn về mặt logic. Vả lại cái cảnh tuyết rơi, dù là một ngàn năm về trước cũng khó có thể xảy ra ở vùng đồng bằng Bắc Bộ nước ta. Không gian trong bài thơ dễ gợi trí ta liên tưởng đến một vùng quê nào đó ở phương Bắc hơn. Vậy lẽ nào Không Lộ Thiền sư lại viết bài thơ này trong một dịp ông du ngoạn đến tận phương Bắc xa xôi? Tuyết là một hình ảnh rất thường gặp trong thơ văn, điển cố Trung Quốc, nhưng rất hy hữu xuất hiện trong thơ văn (nhất là thơ văn tả cảnh) của ta.
Quá trưa tỉnh dậy, tuyết xuống đầy thuyền.
Gửi bởi Vodanhthi ngày 04/11/2013 21:17
Có 1 người thích
Thiền sư Không Lộ họ Dương, không rõ tên thực là gì, quê ở làng Hải Thanh, Nam Định. Ông cha chuyên nghề chài lưới, đến đời sư mới bỏ nghề ấy đi tu đạo Phật. Theo truyền thuyết ngài giỏi pháp thuật, và có biệt tài về xây dựng. Các tác phẩm của sư để lại cho chúng ta là những chùa chiền xây cất tráng lệ kỳ vĩ, đánh dấu sự thành tựu về nghệ thuật kiến trúc đời Lý. Ta có thể kể những chùa cổ đẹp nhất nước, do sư xây dựng toàn bằng gỗ không một cái đinh, cả nghìn năm nay vẫn còn làm chúng ta ngưỡng mộ như: Chùa Cổ Lễ cao ngất hoành tráng tại Nam Định và chùa Nghiêm Quang, sau đổi ra là Thần Quang, hay chùa Keo, tại Giao Thuỷ, Nam Định. Chùa Keo đã bị bão tàn phá năm 1611. Vào thế kỷ thứ 17 dân làng Keo di dân tới hai bờ sông Hồng, xây lên hai chùa, một với gác chuông đẹp lạ lùng ở làng Nghĩa Dũng, Vũ Thư, Thái Bình (tả ngạn sông), và một phó bản rất xinh xắn ở làng Hành Thiện, Xuân Trường, Nam Định (hữu ngạn). Hai chùa cùng được gọi là chùa Keo, được xây dựng theo cùng mẫu chùa chính gốc tại Giao Thuỷ.
Sư mất năm 1119, để lại cho chúng ta hai bài kệ bằng chữ Hán là Ngôn hoài và Ngư nhàn. Bài thứ nhất có rất nhiều bản dịch của nhiều vị túc nho từ xưa tới nay. Tôi thích nhất bản của thiền sư Nhất Hạnh, với lời bình: “Một thi hứng rất siêu thoát, ít thấy trong thi ca”. Tôi xin chép lại dưới đây bài kệ và bài thơ dịch Ngôn hoài:
Trạch đắc long xà địa khả cưBản dịch của thiền sư Nhất Hạnh, Ký tên Nguyễn Lang, Việt Nam Phật giáo sử luận, Sai Gòn, NXB Lá Bối, 1973:
Dã tình chung nhật lạc vô dư
Hữu thời trực thướng cô phong đỉnh
Trường khiếu nhất thanh hàn thái hư.
Chọn nơi địa thế đẹp sông hồHoà thượng Thích Thanh Từ trong cuốn Thiền sư Việt Nam giảng giải như sau: Câu chót nói lên cái phi thường của người đạt đạo ở núi rừng. Kêu dài một tiếng mà lạnh cả bầu trời. Ý ngài nói chỗ núi rừng vắng vẻ rất thích hợp với người tu, khi lên chóp núi tĩnh tu, đạo lực đầy đủ rồi thì làm kinh động cả trời đất, hay nói cách khác là cảm ứng cả trời đất.
Vui thú tình quê quen sớm trưa
Có lúc trèo lên đầu chóp núi
Kêu dài một tiếng lạnh hư vô.
Vạn lý thanh giang, vạn lý thiênTrước hết, để tìm hiểu ý bài thơ này, ta hãy đọc mấy câu thơ sau của vua Trần Thái Tông, một thiền gia rất thâm sâu thuộc thế kỷ thứ 13, sau thiền sư Không Lộ gần hai thế kỷ, và bài giảng của Thiền sư Nhất Hạnh:
Nhất thôn tang giá nhất thôn yên
Ngư ông thuỳ trước vô nhân hoán
Quá ngọ, tỉnh lai, tuyết mãn thuyền.
Dịch nghĩa: Ông chài nhàn
Vạn dậm sông trong, vạn dậm trời
Một làng dâu gai một làng khói
Ông chài mê ngủ, không có ai gọi ồn ào
Qua giờ ngọ, (qua buổi trưa), tỉnh dậy, tuyết đầy cả thuyền.
Thiên giang hữu thuỷ thiên giang nguyệtÁp dụng “công thức” này vào bài thơ Ngôn hoài, nghĩa câu đầu là: “Bất cứ sông nào có nước trong thì có bóng trời mây in vào đó.” Đó chính là một chiêm nghiệm của câu “Tâm địa nhược không, tuệ nhật tự chiếu” (Mặt đất của tâm nếu không bị ngăn che, thì mặt trời trí tuệ tự nhiên soi đến), của tổ Bách Trượng, rất nổi tiếng trong thiền môn. Thiền sư Vô Ngôn Thông đạt đạo nơi câu này. Từ đây ta có thể tạm dịch nghĩa bài Ngư nhàn:
Vạn lý vô vân vạn lý thiên
(Sông nào có nước, có trăng soi
Dậm trời nào mây vắng, dậm trời ấy xanh [màu da trời])
Ông chài nhànÔng chài này là thiền sư, trước kia là ông chài sau đã đi tu, ông không đi câu cá nữa mà đang nằm ngủ (chờ khách gọi đò). Tâm ông thanh tịnh như sông trong, làm gì ông không thấy được “tuệ nhật tự chiếu” như tuyết trắng đầy thuyền?
Sông trong, vạn dậm sông trong
In nguyên vạn dậm trời lồng nước mây
Ruộng dâu, gai mọc xóm này
Mịt mù một xóm tràn đầy khói lam
Vắng im không tiếng người vang
Ông chài say giấc ngủ an lặng tờ
Ngọ qua, chợt tỉnh giấc trưa
Ơ kìa! trắng xoá tuyết mơ đầy thuyền.
Gửi bởi PH@ ngày 09/01/2014 22:32
Có 1 người thích
Sông trong in trời xanh vạn lý
Thôn ngàn dâu sương khói bình yên
Lão chài ngủ say không người gọi
Qua trưa tỉnh dậy tuyết đầy thuyền
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 24/02/2014 16:06
Có 1 người thích
Sông vạn dặm, chân trời cũng thế
Một thôn dâu sương khói quyện bay
Ngư ông say, chẳng ai lay
Quá trưa tỉnh dậy tuyết đầy thuyền câu
Gửi bởi Vanachi ngày 05/08/2014 08:20
Có 1 người thích
Xanh xanh vạn dặm nước trời,
Dâu, đay, mấy xóm chơi vơi khói lồng.
Ngủ say, kìa lão ngư ông,
Quá trưa tỉnh giấc, mịt mùng tuyết bay.
Gửi bởi Nguyễn phước Hậu ngày 09/11/2014 23:26
Đã sửa 1 lần,
lần cuối bởi Nguyễn phước Hậu
vào 10/11/2014 00:19
Có 1 người thích
Vạn dặm sông xanh, vạn dặm trời
Thôn dâu gai buốt, khói chơi vơi.
Ông chài say khướt, không ai gọi
Tỉnh quá trưa thuyền ngập tuyết rơi.
Trang trong tổng số 2 trang (18 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối