Thơ » Trung Quốc » Nam Tống, Kim » Nghiêm Nhị
Đăng bởi Vanachi vào 31/03/2007 18:26
不是愛風塵,
似被前緣誤。
花開花落自有時,
總賴東君主。
去也終須去,
住也如何住?
若得山花插滿頭,
莫問奴歸處。
Bất thị ái phong trần,
Tự bị tiền duyên ngộ.
Hoa lạc hoa khai tự hữu thì,
Tổng lại đông quân chủ.
Khứ dã chung tu khứ,
Trú dã như hà trú?
Nhược đắc sơn hoa sáp mãn đầu,
Mạc vấn nô quy xứ!
Chẳng phải thích cuộc sống phong trần,
Tựa như bị lỗi lầm tiền kiếp.
Hoa rơi, hoa nở tự có thời,
Đều do chúa xuân làm chủ.
Bỏ đi, đã đành là nên bỏ đi,
Ở lại, biết ở lại như thế nào?
Giá mà được hái hoa núi cài đầy đầu,
(Thì) chẳng cần phải hỏi tôi về đâu!
Tức là gió bụi. Người xưa gọi cuộc sống của kỹ nữ là kiếp phong trần. |
Hai câu này ý nói rằng mình bị phụ thuộc vào sự an bài của người khác, không được tự chủ, đồng thời cũng hàm ý mong vị quan mới phán quyết công bằng cho nỗi oan của nàng. |
Câu này tỏ ý muốn được hoàn lương, làm một người phụ nữ bình thương hái hoa núi cài đầu. Ở câu cuối, "nô" là đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất. Xưa ở Trung Quốc, nữ thường tự xưng là "nô", nam thường tự xưng là "bộc" với ý khiêm tốn. |
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 31/03/2007 18:26
Chẳng phải muốn phong trần,
Tựa bị lầm tiền kiếp.
Hoa nở hoa rơi tự có thì,
Bởi chúa xuân sắp xếp.
Bỏ, đành là nên bỏ,
Ở, biết làm sao ở?
Giá được hái hoa dắt mái đầu,
Dẫu về đâu cũng bỏ!
Gửi bởi Vanachi ngày 31/03/2007 18:27
Phải đâu thích kiếp phong trần,
Tựa hồ túc trái tiền oan lỡ lầm.
Hoa rơi hoa nở âm thầm,
Toàn do một vị chúa xuân xếp bày.
Nên đi cho khỏi chốn này
Ở thì biết ở sao đây, hỡi trời?
Ước bông hoa núi hái cài,
Cần chi phải hỏi thân này về đâu?
Gửi bởi hongha83 ngày 19/06/2017 18:16
Phải đâu là gái yên hoa
Tu lầm kiếp trước mà ra phong trần
Hoa tàn nở cũng một lần
Nở tàn cũng bởi chúa xuân cả mà
Ở sao được hãy nên xa
Mong làm sơn nữ cài hoa đầy đầu
Chớ hỏi rằng muốn đi đâu
Tự do hai tiếng bấy lâu ước nguyền