Trong mùa đông thứ mười lưu đày đấy
cái rét chưa bao giờ ngừng hành hạ ông
và cái đói dày vò bụng ông ngày và đêm
trong khi ông nghe thấy những tiếng kêu
từ những cái miệng đói quanh ông
cả già, cả trẻ và cả muôn loài
những chiếc túi da bọc xương đấy đang run rẩy
và ông nghe thấy những tiếng chim kêu lả đi
đang tìm kiếm trong bùn băng giá những gì nuốt được
và ông xem những con chim di cư mắc trong giá lạnh
những con ngỗng lớn ngày một yếu đi
cho đến lúc đôi cánh chúng chỉ đủ nâng la đà trên đất
để tụi trẻ con chăng lưới được một con
và xách nó tới chợ bán làm thịt
và khi đấy ông trông thấy nó
trong chuyến lưu đày của chính nó
ông mua nó và nuôi nó cho đến lúc
nó có thể bay đi và ông thả nó đi
nhưng khi đó nơi nào nó có thể đi
trong cái thế giới thời của ông
với những chiến tranh khắp nơi,
những người lính đang đói,
lửa nhóm, giết thịt, mười hai thế kỷ trước

Tôi vẫn muốn báo cho ông biết
con ngỗng khoẻ và nó đang ở đây với tôi
ông hẳn sẽ nhận ra con chim di cư cũ
nó ở với tôi đã lâu và chẳng vội rời đây
những chiến tranh bây giờ lớn hơn bao giờ hết
thói tham lam đã đạt tới mức mà ông sẽ không tin nổi
và tôi sẽ chẳng nói cho ông
người ta làm gì với những con ngỗng trước khi giết chúng
bây giờ chúng tôi đang làm tan chính cực trái đất
nhưng mà tôi vẫn chưa bao giờ biết
nó có thể đi đâu sau khi rời xa tôi

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.