Từ thuở duyên xe[1] mối chỉ hồng,
Lòng này ghi tạc có non sông!
Đường mây, cười tớ ham rong ruổi,
Trướng liễu, thương ai chịu lạnh lùng.
Ơn nước, nợ trai đành nỗi bận,
Cha già, nhà khó cậy nhau cùng.
Mấy lời nhắn nhủ[2] khi lâm biệt[3],
Rằng nhớ rằng quên, lòng hỏi lòng[4]?


Chú thích:
[1]
Có bản chép “vương xe”.
[2]
Có bản chép “dặn bảo”, “dặn nhủ”.
[3]
Có bản chép “cơn lâm biệt”, “khi dời bước”.
[4]
Có bản chép “lòng hỡi lòng”.


[Thông tin 7 nguồn tham khảo đã được ẩn]