Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Trịnh Hoài Đức
Đăng bởi Vanachi vào 26/09/2008 08:32
Đo lường lại giận sự con cua[1],
Tưởng đến càng thêm nỗi đắn đua[2].
Mây mịt mù che[3] trời nhớ bạn,
Nước mênh mông chảy bể trông vua[4].
Đi cờ thấy[5] đó tay không thấp,
Điểm nước[6] loa ai[7] cuộc chẳng thua.
Cho biết làm người thì phải vậy,
Dễ đây chẳng biết một bàn vùa[8].