Thơ » Việt Nam » Tây Sơn » Ngô Thì Vị
霽雨寒灘積瀝清,
孤燈寥落不勝情。
夢回乍憶家何處,
漏盡那知夜幾更。
萬籟人天俱靜寐,
千峰土石未分明。
吟成自笑南音鴂,
除是魚龍月下聲。
Tễ vũ hàn than tích lịch thanh,
Cô đăng liêu lạc bất thăng tình.
Mộng hồi sạ ức gia hà xứ,
Lậu tận na tri dạ kỷ canh.
Vạn lại nhân thiên câu tĩnh mị,
Thiên phong thổ thạch vị phân minh.
Ngâm thành tự tiếu Nam âm quých,
Trừ thị ngư long nguyệt hạ thanh.
Tiếng mưa nhỏ bay lao xao bên gềnh sông lạnh:
Ngọn đèn leo lét lòng buồn khôn xiết!
Mộng vừa tỉnh dậy, sực nhớ nhà ở chốn nào?
Đồng hồ cạn nước, không biết đêm vào cảnh thu mấy?
Muôn tiếng của người và trời đều ngủ im.
Đất đá trên nghìn ngọn núi chưa phân biệt rõ ràng.
Ngâm xong, tự cười tiếng phương Nam như chim chích;
Chỉ có loài cá, rồng nghe ta dưới ánh trăng!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Mưa nhỏ bên ghềnh lác đác rơi,
Ngọn đèn mờ tỏ, dạ khôn nguôi.
Mộng tàn sực nhớ nhà đâu tá?
Giọt cạn nào hay canh mấy rồi?
Đất, đá ngàn non chưa rõ nét,
Trời, người muôn tiếng vẫn im hơi.
Cười thầm giọng quých ai hay nhỉ?
Hoạ cá, rồng nghe dưới nguyệt thôi!
Bình luận nhanh 0
Bạn đang bình luận với tư cách khách viếng thăm. Để có thể theo dõi và quản lý bình luận của mình, hãy đăng ký tài khoản / đăng nhập trước.