Mưỡu:
Ngày xưa Tuyết muốn lấy ông,
Ông chê Tuyết bé, Tuyết không biết gì.
Bây giờ Tuyết đã đến thì,
Ông muốn lấy Tuyết, Tuyết chê ông già.

Nói:
Hồng, Hồng, Tuyết, Tuyết,
Mới ngày nào chửa biết cái chi chi.
Mười lăm năm thấm thoát có xa gì!
Ngoảnh mặt lại, đã tới kỳ tơ liễu.
Ngã lãng du thời quân thượng thiếu,
Quân kim hứa giá, ngã thành ông.

Cười cười nói nói tương phùng,
bạch phát với hồng nhan chừng ái ngại.
Riêng một thú Thanh Sơn đi lại,
Khéo ngây ngây dại dại với tình.
Đàn ai một tiếng Dương tranh?


Sách Văn đàn bảo giám còn chép thêm mấy câu mưỡu sau, giải thích là do độc giả gởi đến và quả quyết là do chính Dương Khuê soạn ra:
Non xanh xanh, nước xanh xanh,
Sớm tình tình sớm, trưa tình tình trưa.
Nhớ ai tháng đợi năm chờ,
Nhớ người độ ấy bây giờ là đây!
[Thông tin 4 nguồn tham khảo đã được ẩn]

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Khanh v/s quân

Câu 5 và câu 6 thật ra là:
Ngã lãng du thời quân thượng thiếu
我 浪 遊 時 君 上 少
Thiên kim hứa giá ngã thành ông  
天 今 許 嫁 我 成 翁

Chữ quân thông thường nghĩa là chàng, tuy nhiên chữ quân cũng có nghĩa là nàng và hai này có nghĩa là:
Lúc tôi còn du chơi thì nàng hãy còn nhỏ  
Giờ nàng đã đến tuổi lấy chồng thì tôi đã già rồi

33.67
Trả lời
Ảnh đại diện

về một bản hiệu đính khác của bài thơ!

Sau đây là bản hiệu đính bài "Hồng Hồng, Tuyết Tuyết" của học giả  Nguyễn Quảng Tuân:

Hồng Hồng, Tuyết Tuyết

(Gặp lại cô đầu cũ)

  Hồng Hồng, Tuyết Tuyết!
Nhớ ngày  nào chửa biết cái chi chi.
Mới dăm  năm thấm thoắt có xa gì,
Ngoảnh mặt lại đã đến kỳ tơ liễu.
我曩遊時君尚少﹐
君今許嫁我成翁。
Ngã nẵng du thời quân thượng thiếu,
Quân kim hứa giá ngã thành ông.
Cười cười, nói nói sượng sùng,
Mà bạch phát hồng nhan chừng ái ngại.
Riêng một thú thanh sơn đi lại,
Khéo ngây ngây, dại dại với tình.
  Đàn ai một tiếng dương tranh.

(Dương Khuê)


Ông Dương Thiệu Tống, cháu cụ Dương Khuê, cũng đã có nhận xét rằng: "Nếu xưa kia, tác giả (Dương Khuê) có gặp cô đào nào tên là Tuyết hay Hồng thì vào lúc ấy cô gái ít nhất cũng 13 tuổi (nữ thập tam) thì mới "muốn lấy ông" được và 15 năm sau thì cô gái ấy cũng 28 tuổi rồi, không thể nói là "tới kỳ tơ liễu" được nữa". Như vậy câu thứ 2 và thứ 3 cần được sửa là:
Nhớ ngày  nào chửa biết cái chi chi,
Mới dăm  năm thấm thoắt có xa gì?
thì mới hợp lý.

Nguồn: Nguyễn Quảng Tuân, Ca trù - Thơ nhạc giao duyên, NXB TP. Hồ Chí Minh, 2008.
Trung tình vô hạn bằng thuỳ tố,
Minh nguyệt thanh phong dã bất tri.
Chưa có đánh giá nào
Trả lời