Bình luận nhanh 0

Bạn đang bình luận với tư cách khách viếng thăm. Để có thể theo dõi và quản lý bình luận của mình, hãy đăng ký tài khoản / đăng nhập trước.

Mặc ai xe ngựa, mặc ai hèo[1],
Ngồi tựa hiên mai[2], vẫn chéo kheo[3].
Bầu rót rượu tiên mời bạn cũ,
Tay nâng thuốc thánh chữa dân nghèo.
Thơ ngâm “Lương phủ[4]” người ngoài núi,
Đàn gảy “Cao sơn[5]” khách ngọn đèo.
Mấy thuở thái bình nay lại gặp,
Vỗ tay đua nhịp tính tình cao.


1. Trần Trung Viên, Văn đàn bảo giám (quyển 1), Nhà in Trịnh Văn Bích, Hà Nội, 1929
2. Nguyễn Duy Diễn, Dương Khuê, NXB Nguồn Sống, 1969

Chú thích:
[1]
Cây gậy làm bằng trúc, các quan thường dùng. Ở đây chỉ quyền thế.
[2]
Mái hiên nhà có trồng mai, ý nói nơi thanh nhã.
[3]
Ngồi hai chân vắt lên nhau theo thoải mái như người bình dân, không kiểu cách. Có bản chép là “vắt chéo kheo”.
[4]
Bài thơ Khổng Minh Gia Cát Lượng thường ngâm khi còn ở Long Trung.
[5]
Khúc đàn Bá Nha thường gảy cho Chung Tử Kỳ.