Thơ » Việt Nam » Cận đại » Dương Khuê
Ai ơi! má đỏ nên đầu bạc[1],
Quá ngán! hơi vàng để dạ đen![2]
Công đèo bòng nhận tính bấy nhiêu niên,
Uổng thay! cử giăng đi, tuồng gió lại[3]
Phai, thắm mùi trần ghê khéo quái
Hợp, tan cuộc thế uẩy[4] là xinh!
Giời trêu người sao khoảnh độc trăm vành,
Cho có mắt trắng nhiều, xanh lại ít![5]
Thôi từ đây nợ phong lưu giả hết!
Giả tấm lòng cho nước chảy hoa trôi!
Người mà đến thế thì thôi!