Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Cao Bá Quát » Thơ chữ Hán
Đăng bởi Vanachi vào 16/04/2014 21:22
丈夫三十不成名,
踏遍天涯氣未平。
短髮尚須憐我在,
迷陽何事泥吾行?
有奴解愛蕭才子,
無酒誰澆阮步兵?
吟罷七歌更回首,
茫茫身世獨盱衡。
Trượng phu tam thập bất thành danh,
Đạp biến thiên nhai khí vị bình.
Đoản phát thượng tu liên ngã tại,
Mê dương hà sự nệ ngô hành?
Hữu nô giải ái Tiêu tài tử,
Vô tửu thuỳ kiêu Nguyễn bộ binh?
Ngâm bãi thất ca cánh hồi thủ,
Mang mang thân thế độc hu hành.
Trượng phu ba mươi tuổi, chẳng nên danh gì
Dạo khắp ven trời, khí bất bình chưa dịu
Mái tóc cằn vẫn thương ta còn sống
Cỏ mê dương, cớ sao vướng bước ta đi?
Có đầy tớ, là người biết yêu tài tử họ Tiêu
Không có rượu, ai tưới cho bộ binh họ Nguyễn?
Ngâm xong bảy bài ca ngoảnh đầu nhìn lại
Thân thế mờ mịt, chỉ đáng trừng mắt trông đời
Tả truyện: Lư Bồ Miết là đại phu nước Tề, người rất khôn ngoan, bị Tề hầu nghi và giam giữ. Một hôm Miết nói với Tề hầu rằng “Tôi đã già tóc cằn thế này, còn làm gì nổi, xin tha cho về”. Công tử Nhã ý không muốn tha Miết, nói “Miết tuy tuổi già tóc cằn, nhưng trí lự, sâu sắc, nếu tha y, y sẽ làm hại mình”. Tề hầu bèn đem Miết an trí ở Bắc Yên. |
Thứ cỏ rậm có gai. Trang tử: “Mê dương, mê dương vô thương ngô hành” (Cỏ mê dương đừng làm vướng bước chân ta đi). |
Tức Tiêu Dĩnh Sĩ đời Đường, thuỵ Văn Nguyên, à người học rộng và biết người. Ông có đầy tớ tên là Đỗ Lượng ở với ông đã lâu năm, đôi khi cũng có quở phạt bằng roi vọt, có người bảo Đỗ Lượng sao không bỏ đi với người khác. Lượng nói không phải tôi không thể đi với người khác, nhưng tôi mến ông Tiêu là người có tài. |
Tức Nguyễn Tịch đời Tấn. Thế thuyết: “Vương Tốn hỏi Vương Thầm rằng Nguyễn Tịch và Tư Mã Tương Như khác nhau ở điểm nào. Thầm nói Nguyễn Tịch trong lòng chồng chất những khối, nên cần rượu để tưới vào cho tan đi”. Những khối chỉ những bất bình trong lòng. |
Tức bảy bài ca Càn Nguyên trung ngụ cư Đồng Cốc huyện tác ca của Đỗ Phủ làm khi ở Đồng Cốc nói lên cảnh ngộ của mình lúc loạn ly. |
Tấn thư: Tống Tiêm là người có tiết tháo, không chịu giao tiếp với đời. Thái thú quận Nam Sơn là Mã Ngập đem lễ vật đến chơi, Tống Tiêm cự tuyệt. Mã Ngập thán phục, làm một bài minh đề ở vách, trong đó có câu “Núi đỏ trăm trượng, đá xanh muôn tầm... Nhà gần người xa, nhọc lòng ta mong mỏi”. |
Hứa Tuân tự Nguyên Độ, người đời Tấn, tính tình khoáng đạt, bạn là Lưu Đạm thường nói “Mỗi lúc gió mát trăng trong, lại nhớ đến Nguyên Độ”. |
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Trai ba mươi tuổi chẳng nên danh
Mải gót chưa nguôi nỗi bất bình
Tóc cụt vẫn còn thương sức tớ
Cỏ mê sao cứ vướng chân mình?
Có trò là kẻ thương Tiêu tử
Không rượu hòng ai chuốc bộ bình?
Ca đoạn bảy bài nhìn trở lại
Cau mày thêm giận kiếp phù sinh
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 01/09/2015 18:08
Trượng phu ba chục chửa nên danh
Góc biển chân mây dạ bất bình
Tóc ngắn tự thương nay vẫn sống
Cỏ mê sao cứ buộc vào chân
Có trò còn mến Tiêu tài tử
Không rượu đâu mời Nguyễn bộ binh
Ngâm bảy bài xong đầu ngoảnh lại
Cau mày thêm ngán cõi phù sinh
Gửi bởi hongha83 ngày 06/04/2016 09:49
Trượng phu ba chục chẳng thành danh
Đi khắp trời xa vẫn bất bình
Tóc ngắn nên thương ta vẫn sống
Mê dương sao cứ vướng chân mình
Có trò ưa mến Tiêu Tài tử
Không rượu ai mời Nguyễn Bộ binh
Hát trọn "Bảy bài" quay ngó lại
Mắt trừng... thân thế quá mông mênh
Gửi bởi PH@ ngày 22/07/2016 09:55
Trượng phu ba chục chẳng nên danh
Chân trời đi khắp mệnh chưa thành
Tóc ngắn càng thương thân phải sống
Mê dương sao bước cứ quấn quanh
Có nô chẳng bỏ Tiêu chủ giỏi
Không rượi ai mời Nguyễn bộ binh
Ngâm hết bảy bài quay lại nữa
Cau mày chẳng lẽ chán đời mình.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 10/07/2018 16:56
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 21/10/2019 14:53
Trai ba mươi tuổi, chẳng nên danh,
Dạo khắp đất trời, mộng chẳng thành.
Mái tóc cằn thương ta vẫn sống,
Mê dương sao vướng bước di hành.
Biết yêu, đầy tớ Tiêu tài tử,
Không rượu, ai mời Nguyễn bộ binh?
Ca bảy bài ngâm đầu ngoảnh lại,
Trông đời trừng mắt ngán phù sinh.