Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Cao Bá Quát » Thơ chữ Nôm
Thế sự thăng trầm quân mạc vấn,
Yên ba thâm xứ hữu ngư châu.
Vắt tay nằm nghĩ chuyện đâu đâu,
Ðem mộng sự đọ với chân thân thì cũng hệt.
Duy giang thượng chi thanh phong,
Dữ sơn gian chi minh nguyệt.
Kho trời chung, mà vô tận của mình riêng.
Cuộc vuông tròn phó mặc khuôn thiêng,
Ai thành thị, ai vui miền lâm tẩu.
Gõ nhịp lấy, đọc câu “Tương tiến tửu”:
“Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi.”
Làm chi cho mệt một đời.
Chữ Hán: 世事升沈君莫問,煙波深處有漁舟 (Cuộc đời thăng trầm lên xuống, bạn đừng hỏi; Chốn thâm sâu khói sóng, buông thuyền câu). |
Có bản chép là “đối”. |
Có bản chép là “mệt”. |
Chữ Hán: 惟江上之清風,與山間之明月 (Chỉ ở trên sông có gió mát, chỉ trong khoảng núi có trăng sáng), lấy từ bài “Tiền Xích Bích phú” của Tô Ðông Pha đời Tống. |
Có bản chép là “giời”. |
Rừng và đầm. Chỉ nơi ẩn dật. |
Ðầu đề của một bài ca của Lý Bạch đời Đường. |
Chữ Hán: 君不見黃河之水天上來,奔流到海不復回 (Anh chẳng thấy nước sông Hoàng Hà từ trời xuống chảy tuôn xuống biển không hề quay lui). Ý nói đời sống, thời gian một đi không trở lại. |
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Mộng Thi Lang ngày 14/03/2015 00:29
Thế cuộc thăng trầm người chớ hỏi,
Miền sâu khói sóng có làng câu.
Vắt tay nằm nghĩ chuyện đâu đâu,
Đem việc mộng so với thân ta thì cũng giống.
Trên sông cao là gió mát,
Giữa vùng núi là trăng sáng.
Của trời chung mà vô tận cho riêng mình.
Sự hư thành để mặc tay linh,
Người đô hội, kẻ vui miền rừng rú.
Tự gõ nhịp, hát câu “Cùng nâng rượu”:
“Ta chắng thấy:
Hoàng Hà là nước xuống từ trời,
Bôn ba đến biển há lại hồi.”
Lo chi mệt cả một đời!
Đông Giáp Ngọ 2.2015
Nguồn: Tình tự thi tập 3
Gửi bởi Đinh Tú Anh ngày 30/05/2016 21:48
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Đinh Tú Anh ngày 28/12/2017 11:55
Chuyện thế sự, thăng trầm cũng chả
Khác gì nơi sóng cả buông câu
Vắt tay nghĩ chuyện đẩu đâu
Thân làm khổ vận trút bầu thở than!
Trên sông gió mát vô vàn
Trên non trăng sáng bạt ngàn đó thôi
Trời chung của, bạn - tôi, nhưng vẫn
Muốn dùng riêng, vô tận là riêng
Vuông tròn phó mặc trời thiêng
Ai vui đô thị, rừng thiêng ai buồn.
Cuộc đời cứ, trôi luôn như thể
Nước từ khe, ra bể là xong
Ngày về ai hẹn mà mong
Lo chi cho mệt, rượu đong cho đầy.