Trang trong tổng số 10 trang (99 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] ›Trang sau »Trang cuối
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Lilia ngày 18/02/2010 01:47
Phải bắt đầu từ đấy: bầu trời.
Ô cửa sổ không khung, không bệ và không kính.
Một lỗ hổng, ngoài ra không gì hết,
nhưng mở ra mênh mông.
Tôi không cần chờ đêm thanh trong
hay ngước đầu lên
mới ngắm nhìn trời được.
Tôi có trời sau lưng, trong tầm tay và trên mí mắt.
Trời ôm quấn lấy tôi thật chặt
và nâng đỡ tôi lên.
Ngay những đỉnh núi ngất cao
cũng không gần trời hơn những thung lũng thẳm sâu.
Không ở đâu
có nhiều trời hơn nơi khác.
Lạnh lùng giống nhau, trời đè nặng
lên đám mây cũng như xuống nấm mồ.
Con cú mèo vỗ cánh phất phơ
cũng được trời bọc bao như con chuột chũi.
Một thứ rơi xuống vực sâu, bạn hỡi
là từ trời kia rơi mãi vào trời.
Những khoảng-trời, những mảnh-vụn-trời,
những trời-gió-vần, những trời-đụn-đống
tơi xốp, bay hơi, chảy tuôn và rực sáng.
Trời hiện hữu khắp nơi,
Ngay trong bóng tối dưới làn da cũng vẫn có trời.
Tôi ăn trời, tôi thải ra trời.
Tôi là cái bẫy nằm trong bẫy,
là kẻ ngụ cư đang bị ngụ cư
là cái ôm trong vòng tay ôm,
là câu hỏi để trả lời câu hỏi.
Sự phân chia ra đất, ra trời
là lối nghĩ chẳng hề đúng đắn
về toàn thể này, vẹn nguyên thống nhất.
Nó chỉ cho phép tôi sống sót sinh tồn
dưới một địa chỉ rõ ràng hơn,
một địa chỉ nhanh dò, chóng thấy
nếu tôi bị kiếm tìm.
Dấu hiệu đặc thù tôi mang trên mình
là nỗi say mê và niềm thất vọng.
Gửi bởi Lilia ngày 18/02/2010 01:39
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 28/07/2014 15:25
Tình hạnh phúc. Có bình thường không nhỉ?
Có nghiêm túc không, có ích lợi gì –
Từ hai kẻ yêu nhau thế giới sẽ được chi,
những kẻ không nhìn ra thế giới?
Họ tôn vinh nhau lên bục cao vời
chẳng vì thứ công lao gì sất.
Được chọn ngẫu nhiên từ muôn triệu người, nhưng họ tin thành thật
rằng mọi điều không thể khác đi –
họ được thưởng ban vì lý do gì?
Không gì hết.
Ánh sáng từ nơi không ai biết
sao chỉ chiếu soi riêng họ mà thôi?
Điều đó có bất công không? Có chứ, hẳn rồi.
Có vi phạm những tháp ngà nguyên tắc?
Có hạ bệ ngôi cao đạo đức?
Đương nhiên.
Hai con người hạnh phúc ấy, hãy nhìn xem:
Giá như họ che giấu đi đôi chút,
vờ rầu rĩ để bạn bè không thấy bực!
Nghe xem họ cười dễ ghét biết chừng nào,
thứ ngôn ngữ họ dùng mới lừa mị làm sao!
Những lễ nghi, những hành vi nhỏ nhặt,
những nghĩa vụ đối với nhau mà họ cố tình bày đặt,
tựa một âm mưu sau lưng cả loài người!
Mọi sự sẽ đi tới đâu, ai đoán nổi hở trời,
nếu người ta noi theo gương họ.
Tôn giáo và thi ca biết lấy gì nương tựa?
Những gì được nhớ ghi, những gì bị chối từ?
Ai còn giữ mình trong giới hạn khư khư?
Tình hạnh phúc. Phải chăng cần thiết?
Sự tế nhị và khôn ngoan
khuyên ta không nói gì về nó hết,
như lặng im về một chuyện lôi thôi
trong giới thượng lưu của Cuộc đời.
Những đứa trẻ tuyệt vời vẫn sinh ra chẳng cần nó đấy thôi.
Nó có bao giờ khiến trái đất này trở nên đông đúc,
Nó xảy ra là chuyện thật hiếm hoi.
Hãy để cho những người
chưa từng biết đến tình hạnh phúc
khăng khăng chẳng nơi đâu thứ tình này có thực.
Với niềm tin ấy
họ sống nhẹ nhàng và chết nhẹ nhàng hơn.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Lilia ngày 18/02/2010 01:29
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lilia vào 18/02/2010 06:52
Tình yêu bất ngờ ràng buộc họ vào nhau -
cả hai người đều tin như vậy.
Đẹp làm sao niềm đinh ninh ấy,
nhưng nỗi băn khoăn còn đẹp hơn nhiều.
Họ nghĩ trước kia chưa hề quen nhau
nên chẳng có gì từng xảy ra giữa họ.
Nhưng những cầu thang, hành lang, đường phố,
nơi có thể, lâu rồi, họ đã lướt qua nhau
chúng sẽ nói sao?
Tôi muốn hỏi họ xem có nhớ hôm nào
biết đâu trong cánh cửa quay
họ đã từng đối mặt?
Lời “xin lỗi” nơi đám đông chen chúc?
Tiếng “nhầm rồi” trong điện thoại buông lơi?
Nhưng tôi biết rằng họ sẽ trả lời
Không, không nhớ.
Hẳn họ sẽ ngạc nhiên tột độ
rằng lâu nay một sự tình cờ
đã đem họ ra đùa chơi.
Sự Tình cờ mà thôi
vốn chưa sẵn sàng biến thành Số phận,
nó xích họ lại gần
rồi tách họ ra,
nó chặn lối họ qua
rồi nhảy tránh sang bên,
nén tiếng cười khúc khích.
Những dấu hiệu, mặc dù không rõ rệt
đã từng hiện hữu rồi.
Hồi năm kia, hay mới đây thôi
vào thứ ba tuần trước
chiếc lá nhỏ nào từng nhẹ lướt
từ vai sang vai?
Thứ gì đó đã mất rồi, lại được nhặt bởi tay ai.
Biết đâu chẳng là trái bóng
trong bụi rậm thưở thiếu thời?
Trên nắm cửa, nút chuông, những dấu chạm tay người
lồng lên nhau đã từng nhẹ đặt.
Va li trong phòng gửi đồ nằm bên nhau thật sát,
hay cơn mơ giống hệt giữa đêm sâu
khi họ vừa tỉnh giấc vội tan mau.
Bởi vì mỗi khởi đầu
chỉ là phần tiếp diễn,
và cuốn sách ghi sự kiện
luôn mở giữa lưng chừng.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Nhak ngày 31/05/2009 06:41
Quán xưa tàn cội mai già
Cạnh bên cầu nát liễu sa lá vàng
Cỏ thơm chờ gió lạnh hoang
Say trên lưng ngựa dặm ngàn ruổi rong
Sinh ly tử biệt khôn cùng
Chảy dài vô tận như dòng nước xuân
Lòng đau từng đoạn xẻ phân
Trên mi suối lệ đã dần cạn khô
Lầu cao gió rét xa mờ
Núi xuân mới đó mà giờ cách xa
Vẳng nghe tiếng sáo ngân nga
Người đi đi mãi chẳng là nhớ thương.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Diệp Y Như ngày 05/05/2009 03:40
Cảnh thu nay đúng nửa rồi
Trăng thu thêm sáng, khung trời thêm cao
Lầu Nam ai rót rượu đào
Tiếng tơ, tiếng trúc thanh tao nhịp nhàng.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Nhak ngày 26/01/2009 20:03
Tử sinh bần phú do trời
Nhân duyên mưa nắng cõi đời tự nhiên
Núi tung mây trắng khắp miền
Suối reo âm điệu rất riêng đâu lầm
Hoa thì sẽ nở mùa xuân
Tiếng gà vọng gáy canh năm sáng rồi
Lớn khôn hiểu được mẹ tôi
Thì tin chín cõi mười trời giả danh.
Gửi bởi Lilia ngày 22/10/2008 08:31
Nhà thơ R.:
Bệnh lao
Rượu
đôi lúc
là thơ.
Gửi bởi Lilia ngày 19/10/2008 10:09
Đã sửa 4 lần, lần cuối bởi Lilia vào 27/10/2008 04:51
Tim rạn vỡ vì đau:
Anh bắt đầu cảm nhận trái tim
Mắt đột nhiên mù lòa:
Anh bắt đấu cảm nhận đôi mắt
Trí nhớ chìm trong bóng tối:
Anh bắt đầu cảm nhận trí nhớ
Anh khám phá mình
Qua việc phủ định bản thân
Anh tồn tại
Thông qua chối từ tồn tại.
Gửi bởi Lilia ngày 19/10/2008 10:05
Chiếc lá
Bị bứt khỏi cành
Run lên, run lên
Đến tận khi chạm đất
Mới trở lại bình yên
Gửi bởi hongha83 ngày 19/06/2008 22:50
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 19/06/2008 22:53
Từ đàng xa, rụt rè, lạ lẫm, kẻ hành hương cảm nhận
tượng đâu mà vàng chảy thành giòng
như thử có các nhà giàu hối lỗi ăn năn
đem hết của dấu kín chất lên thành đống.
Nhưng lại gần hơn, y bỗng phát điên
Trước vẻ cao cả của nét mày thanh thoát
Đây chẳng thấy bộ tách trà qúi tộc
Cũng không hoa tai trang sức quí phu nhân
Nào có ai biết nói dùm cho,
hiện vật gì đã được bỏ vào nung chảy,
để bức tượng này trên đài hoa ấy
được dựng lên: lặng lẽ hơn, vàng dịu êm hơn
một pho tượng vàng ròng và toàn thể chu thân
(cũng) sờ nhẹ không gian như thoa nhẹ chính mình.
Trang trong tổng số 10 trang (99 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] ›Trang sau »Trang cuối