Dưới đây là các bài dịch của Thái. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 10 trang (97 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [4] [5] [6] [7] [8] [9] [10] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Cảm ơn (Wisława Szymborska): Bản dịch của Thái Linh

Tôi mang ơn rất nhiều
những người tôi không yêu.

Vì lòng tôi nhẹ nhõm biết bao nhiêu
bởi họ thân thương với ai đó khác.

Vì niềm vui mình không là con sói ác
đối với bầy cừu mà họ dắt chăn.

Bên họ tôi bình an
tôi tự do với họ,
mà tình yêu không thể trao điều đó,
cũng chẳng thể lấy đi.

Tôi không bồn chồn chờ họ làm chi
đi vào đi ra từ cửa nhà sang cửa sổ.
Tôi kiên nhẫn
như chiếc đồng hồ mặt trời đo thời gian bằng đường bóng đổ
tôi thấu hiểu những điều
tình yêu không hiểu ra
tôi tha thứ những điều
tình yêu không bao giờ thứ tha.

Từ khi gặp nhau đến lúc nhận thư
thời gian không kéo dài vô tận,
đơn giản chỉ là mấy tuần, vài bận.

Những chuyến du hành luôn mỹ mãn cùng nhau,
Những buổi hòa nhạc được lắng nghe sâu,
Những giáo đường được thăm thú hết,
Những cảnh quan sắc nét, rõ ràng.

Và khi chín núi mười sông cách trở chia ngăn,
thì cũng là những ngọn núi con sông
trên bản đồ ghi rõ.

Nhờ công lao của họ,
Tôi được sống trong không gian ba chiều,
không cường điệu,
không trữ tình
với chân trời rất thật, chẳng dối điêu
bởi đó là chân trời di động.

Họ có những gì trên đôi tay không
chính họ cũng đâu hay biết.

“Tôi chẳng nợ nần gì họ hết”.
Hẳn Tình Yêu sẽ nói câu này
về đề tài mở ngỏ này đây.

Ảnh đại diện

Một chút về tâm hồn (Wisława Szymborska): Bản dịch của Thái Linh

Thỉnh thoảng người ta cũng có tâm hồn.
Không ai có nó luôn luôn
và vĩnh viễn.

Ngày qua ngày,
năm tiếp năm
có thể trôi qua thiếu nó.

Đôi khi tâm hồn ngụ lâu hơn ở đó -
trong niềm ngây ngất tuyệt vời
và những nỗi sợ thủa thiếu thời.
Đôi khi chỉ trong kinh ngạc mà thôi
rằng ta đã già cỗi quá.

Hiếm khi tâm hồn giúp ta
Trong những việc cần sức lực
như kéo va ly,
dịch xê đồ gỗ,
hay mang giày chật trên đường lê bước mà đi.

Tâm hồn thường vắng mặt những khi
ta điền tờ khai,
hay lúc ta băm thịt.

Nó chỉ tham dự vào một
trong hàng nghìn cuộc trò chuyện của ta,
Mà cũng không nhất thiết phải là
một cuộc,
bởi nó ưa im lặng.

Khi thân thể ta đớn đau không dứt
Tâm hồn âm thầm rời vị trí trực ban.

Nó cầu kỳ, khó khăn:
không thích nhìn thấy ta giữa đám đông tấp nập,
những gắng sức của ta nhằm thắng thế trong những điều vớ vẩn
và những phi vụ ồn ào
khiến nó chán ghét, buồn nôn.

Niềm vui và nỗi buồn
với tâm hồn chẳng hề khác biệt.
Chỉ khi những cảm xúc này hòa quyện
mới là lúc tâm hồn ở cạnh bên ta.

Có thể tin vào nó, khi mà
ta không chắc chắn điều gì hết
nhưng lại tò mò với mọi thứ khôn nguôi.

Trong những thứ đồ vật chất trên đời
Nó thích chiếc đồng hồ quả lắc
Và những tấm gương vẫn nhiệt thành cần mẫn,
ngay cả khi chẳng có ai soi.

Tâm hồn chẳng hé môi
mình đến từ đâu, và khi nào lại biến đi lần nữa
Nhưng nó đang chờ, điều này thấy rõ,
những câu hỏi ấy của ta.

Xem ra,
giống như ta cần có tâm hồn,
nó cũng cần đến chúng ta luôn,
vì một điều gì đó.

Ảnh đại diện

Quá Lã Côi dịch (Đinh Nho Hoàn): Bản dịch của Đinh Phạm Thái

Trời lạnh núi thưa ánh ốc xoè
Lã Côi ngựa trạm báo dừng xe
Hai bờ đàn nhạc cờ bay đỏ
Nửa dải sông trăng trắng lạnh tê
Sư cụ gậy thiền đi mải miết
Chim lùm miếu cổ hót hoang se
Nhớ khi xa giá vua tuần tiễu
Thơ phú quan quân rộn bốn bề.

Ảnh đại diện

Giai nhân ca (Lý Diên Niên): Bản dịch của Thái Nhi

"Bắc phương có gái xinh tươi
Vang danh một cõi khôn người sánh ngang
Liếc ngang một cái thành tan
Nhìn dọc xiêu đổ tan hoang nước nhà
Ai ơi nhớ kỹ cho là
Nghiêng thành đổ nước chớ mà ...xáp vô"

Ảnh đại diện

Giai nhân ca (Lý Diên Niên): Bản dịch của Thái Nhi

"Nè nè phương bắc có giai nhân
Chói lòa một cõi dưới dương trần
Liếc ngang một cái thành bay mất
Nhìn dọc hai phen nước đổ rần
Nhắn vua một tiếng đừng tơ tưởng
Nước đổ thành nghiêng chớ có gần"

Ảnh đại diện

Độ Nhị hà khiển đề (Đinh Nho Hoàn): Bản dịch của Đinh Phạm Thái

Thuyền lướt đầu xuân át lạnh bờ
Giang đình tan tiệc bãi sông trơ
Hương trời thơm thấu muôn làn nước
Sóng lụa xanh phơi chục dặm mờ
Sào quế chèo lan nào thử hiểm
Tôi trung con hiếu lợi thờ ơ
Ngày về hoa nở trên buồm sứ
Gặp lại cười vui bến cũ chờ.

Ảnh đại diện

Allegro ma non troppo (Wisława Szymborska): Bản dịch của Thái Linh

Người đẹp lắm – tôi nói cùng cuộc sống
Rất đỗi phong nhiêu, màu mỡ tuyệt vời
Rất ếch nhái, rất sơn ca, kiến mối
Rất mầm chồi, ngỡ đến thế mà thôi!

Lấy lòng Người tôi gắng sức không ngơi
Tỏ ra đáng yêu, mắt nhìn trong mắt
Luôn là kẻ nghiêng mình trước nhất
Cúi chào Người khiêm tốn, nhún nhường.

Bên này, bên kia, tôi cố đón đường
Chặn mọi nẻo trên lối đi cuộc sống
Tôi vút lên trong say mê vui sướng
Tôi lăn ra thán phục dạt dào

Chú châu chấu này thật cỏ xiết bao
Trái mâm xôi kia mới rừng biết mấy
Tôi quả thực không dám tin điều ấy
Nếu chính mình chưa được sinh ra.

Chẳng tìm được gì trong khắp bao la
Sánh nổi với Người – tôi nói cùng cuộc sống
Dù khéo léo hay vụng về lóng ngóng
Không ai có thể làm quả thông thứ hai.

Tôi ngợi ca sự chính xác chẳng lệch sai
Sức cuốn nhanh, sự tài tình, hào phóng
Hơn thế nữa, tôi tán dương cuộc sống
Bởi những nhiệm màu, ma thuật, thần thông.

Miễn sao Người đừng nổi cuồng phong
Đừng tức giận, bực mình hay tự ái
Hàng nghìn năm từ muôn trùng xưa ngái
Tôi dỗ dành Người, tươi ngọt trên môi.

Nắm rìa chiếc lá con tôi kéo giật cuộc đời
Người có ngừng lại không? Người có nghe thấu hết?
Dù chỉ một lần, dù trong chốc lát
Người có quên mình đang mải miết về đâu?

Ảnh đại diện

Những nụ cười (Wisława Szymborska): Bản dịch của Thái Linh

Thế giới muốn nhìn hơn muốn nghe.
Các chính khách phải cười.
Họ bày tỏ niềm lạc quan bằng nụ cười tươi.
Dù quyền lợi trái ngược nhau, dù cuộc chơi rắc rối
Dù kết quả không chắc ăn – nhưng luôn là an ủi
Khi răng nhe ra trắng bóng, chân thành.

Họ phải nồng nhiệt phô ra cái trán của mình
Trong phòng họp hay trên phi trường cũng thế.
Cử động tinh nhanh, nhìn trông vui vẻ.
Chào đón người này, tạm biệt người kia.
Một gương mặt cười tươi – cần thiết trăm bề
Cho ống kính truyền thông và đám đông công chúng.

Nha khoa của giới ngoại giao
Bảo đảm thành công kỳ diệu.
Trong tình huống hiểm nguy không thể thiếu
Những răng nanh thiện chí, những răng cửa hài hoà.
Vẫn chưa đủ sáng tươi – thời đại của chúng ta -
Để nỗi buồn thường tình được hiện lên nét mặt.

Nhân loại thân ái chan hoà sẽ đổi thay trái đất
Thành xứ sở nụ cười – lời những kẻ mộng mơ.
Tôi hoài nghi. Chúng ta hãy để cho
Các chính khách không phải cười nhiều đến vậy
Chỉ đôi lúc thôi: vì xuân sang hay hè về rồi đấy
Không căng thẳng co cơ, không gấp gáp vội vàng.
Bản chất con người vốn buồn bã đa mang.
Tôi chờ đợi điều này và sẵn lòng vui sướng.

Ảnh đại diện

Bầu trời (Wisława Szymborska): Bản dịch của Thái Linh

Phải bắt đầu từ đấy: bầu trời.
Ô cửa sổ không khung, không bệ và không kính.
Một lỗ hổng, ngoài ra không gì hết,
nhưng mở ra mênh mông.

Tôi không cần chờ đêm thanh trong
hay ngước đầu lên
mới ngắm nhìn trời được.
Tôi có trời sau lưng, trong tầm tay và trên mí mắt.
Trời ôm quấn lấy tôi thật chặt
và nâng đỡ tôi lên.

Ngay những đỉnh núi ngất cao
cũng không gần trời hơn những thung lũng thẳm sâu.
Không ở đâu
có nhiều trời hơn nơi khác.
Lạnh lùng giống nhau, trời đè nặng
lên đám mây cũng như xuống nấm mồ.
Con cú mèo vỗ cánh phất phơ
cũng được trời bọc bao như con chuột chũi.
Một thứ rơi xuống vực sâu, bạn hỡi
là từ trời kia rơi mãi vào trời.

Những khoảng-trời, những mảnh-vụn-trời,
những trời-gió-vần, những trời-đụn-đống
tơi xốp, bay hơi, chảy tuôn và rực sáng.
Trời hiện hữu khắp nơi,
Ngay trong bóng tối dưới làn da cũng vẫn có trời.

Tôi ăn trời, tôi thải ra trời.
Tôi là cái bẫy nằm trong bẫy,
là kẻ ngụ cư đang bị ngụ cư
là cái ôm trong vòng tay ôm,
là câu hỏi để trả lời câu hỏi.

Sự phân chia ra đất, ra trời
là lối nghĩ chẳng hề đúng đắn
về toàn thể này, vẹn nguyên thống nhất.
Nó chỉ cho phép tôi sống sót sinh tồn
dưới một địa chỉ rõ ràng hơn,
một địa chỉ nhanh dò, chóng thấy
nếu tôi bị kiếm tìm.

Dấu hiệu đặc thù tôi mang trên mình
là nỗi say mê và niềm thất vọng.

Ảnh đại diện

Tình hạnh phúc (Wisława Szymborska): Bản dịch của Thái Linh

Tình hạnh phúc. Có bình thường không nhỉ?
Có nghiêm túc không, có ích lợi gì –
Từ hai kẻ yêu nhau thế giới sẽ được chi,
những kẻ không nhìn ra thế giới?

Họ tôn vinh nhau lên bục cao vời
chẳng vì thứ công lao gì sất.
Được chọn ngẫu nhiên từ muôn triệu người, nhưng họ tin thành thật
rằng mọi điều không thể khác đi –
họ được thưởng ban vì lý do gì?
Không gì hết.
Ánh sáng từ nơi không ai biết
sao chỉ chiếu soi riêng họ mà thôi?
Điều đó có bất công không? Có chứ, hẳn rồi.
Có vi phạm những tháp ngà nguyên tắc?
Có hạ bệ ngôi cao đạo đức?
Đương nhiên.

Hai con người hạnh phúc ấy, hãy nhìn xem:
Giá như họ che giấu đi đôi chút,
vờ rầu rĩ để bạn bè không thấy bực!
Nghe xem họ cười dễ ghét biết chừng nào,
thứ ngôn ngữ họ dùng mới lừa mị làm sao!
Những lễ nghi, những hành vi nhỏ nhặt,
những nghĩa vụ đối với nhau mà họ cố tình bày đặt,
tựa một âm mưu sau lưng cả loài người!

Mọi sự sẽ đi tới đâu, ai đoán nổi hở trời,
nếu người ta noi theo gương họ.
Tôn giáo và thi ca biết lấy gì nương tựa?
Những gì được nhớ ghi, những gì bị chối từ?
Ai còn giữ mình trong giới hạn khư khư?

Tình hạnh phúc. Phải chăng cần thiết?
Sự tế nhị và khôn ngoan
khuyên ta không nói gì về nó hết,
như lặng im về một chuyện lôi thôi
trong giới thượng lưu của Cuộc đời.
Những đứa trẻ tuyệt vời vẫn sinh ra chẳng cần nó đấy thôi.
Nó có bao giờ khiến trái đất này trở nên đông đúc,
Nó xảy ra là chuyện thật hiếm hoi.

Hãy để cho những người
chưa từng biết đến tình hạnh phúc
khăng khăng chẳng nơi đâu thứ tình này có thực.

Với niềm tin ấy
họ sống nhẹ nhàng và chết nhẹ nhàng hơn.

Trang trong tổng số 10 trang (97 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [4] [5] [6] [7] [8] [9] [10] ›Trang sau »Trang cuối