Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Trịnh Hoài Đức
Đăng bởi Vanachi vào 27/09/2008 08:34
Tấm lòng chăng phải phải phân trần,
Ít nói là người dưỡng tính chân.
Đã bện bó rơm làm đứa quỷ,
Lại trau cục đá tượng ông thần.
Dù cho đất phấn tô gương mặt,
Sẵn có cây da cậy tấm thân.
Cũng muốn đem mình đi thế ấy,
Đem mình đi thế ấy bần thần.
Có sách chép là “chẳng phải tỏ phân trần”. |
Có sách chép là “bù nhìn”. |
Có sách chép là “Lại đem viên đá”. |
Có sách chép là “Dù chưa”. |
Có sách chép là “da cây”. |
Có sách chép là “đem thân”. |
Có sách chép là “Đem thân thế ấy lại bần thần”. |