Sa chân trót đã xuống thuyền buôn,
Cả giận thôi thôi phải hết khôn[1].
Non nước chắc chi lời ước cũ,
Phong trần liều với lưỡi dao con[2].
Hoa lìa dưới trướng hồn man mác,
Gió thổi bên tai giọng ngọt ngon.
Cho biết tay già là tổ bợm,
Dù ai bóp bẹp cũng vo tròn[3].


Chú thích:
[1]
Có bản in là “khó nghĩ khôn”.
[2]
Có bản in là “mũi dao con”.
[3]
Có bản in là “vê tròn”.


[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]