Trang trong tổng số 178 trang (1779 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 09/02/2024 17:00
Tôi là tình nhân và luôn thể hiện,
Những vần điệu này, không thiếu âm thanh,
Từ bản sonnet cho em, tôi trở thành
Một người tình, và nhà thơ nữa đó.
Nàng thơ ơi, nợ em mà xấu hổ
Ân sủng thật ban; một số thôi mà
Cảm giác đam mê, người khác trải qua
Cả tim óc; giờ đây cần phải biết:
Trong thơ em toàn khí tài la liệt,
Lửa, chắn thân, ống mủi tên và cung,
Mắt chàng thuộc về em để lật tung.
Ngọt ngào của mẹ mà em đáp trả,
Nụ cười vui, yêu thương, từ đọc giả
Mọi đường trên Thần vệ nữ, em làm.
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 08/02/2024 08:46
Lặn chìm trong những giấc mơ
hoặc là dấu hiệu đó xô em liền
(cây là rễ
và gió êm)
tin hồn em
nếu biển nhen lửa đầy
(và sống bằng tình yêu đây
mặc dù tinh tú cùng quay đi lùi)
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 07/02/2024 20:03
Chẳng phải đâm chồi mọc như cây
chỉ giúp Con Người tốt đẹp thay;
hoặc cây sồi ba trăm năm đứng,
rốt cuộc tàn rơi, xác hao gầy;
Một cây hoa huệ của một ngày
tháng Năm sẽ càng đẹp lắm thay,
dù đêm có chết và ngã xuống-
Vẫn là cây hoa sáng xinh này.
Chỉ thoáng cho ta nhìn cái đẹp:
Chút thôi đời cũng tuyệt vời thay.
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 06/02/2024 19:51
“Em mong” —tự thú—Cả cuộc đời—
Em muốn—là thủ lĩnh ban lời
Khi kỹ năng van xin—lần cuối—
Và khi vừa mới biệt xa đời—
Em không nghĩ muộn—để lắng nghe
Đó chỉ—là tiếng thở lê thê—
Đôi môi như hé lời “Mãn nguyện”
Hướng tới một nơi cõi đi về—
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 06/02/2024 08:30
Bởi cảm thấy, chốn thiên đường trên ấy,
Các thiên thần đang thủ thỉ với nhau,
Để tìm, yêu thương cháy bỏng dạt dào,
Mà không tôn kính như là nơi “Mẹ”,
Tôi gọi em bằng tên thân thương nhé-
Em bởi tôi mà cảm nhận, thiên thai,
Các thiên sứ thầm thì với nhau hoài,
Để tìm thấy, lời yêu thương bỏng cháy,
Không gì tôn kính như là “Mẹ” vậy,
Tên em thân thương tôi gọi lâu rồi-
Em còn hơn cả mẹ đối với tôi,
Lấp hồn tôi, nơi Tử thần em đặt
Để hồn tinh khôi của tôi thanh thoát.
Mẹ - mẹ ruột tôi, đã sớm ngủ yên,
Chỉ là mẹ của tôi; nhưng mà em
Là mẹ của người tôi hằng yêu quý,
Thân thương hơn người mẹ mà tôi biết
Trong vô cùng đó mới chính vợ tôi
Quý yêu hơn cả hồn sống trong tôi.
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 03/02/2024 11:45
Nhớ anh! Hãy nhớ đến anh!
Dòng đời cháy bỏng tròng trành sông Mê
Ăn năn níu lấy tái tê,
Theo em như mộng cuồng mê dập vồ!
Nhớ anh! Luôn, chẳng nghi ngờ.
Chồng em cũng chẳng thờ ơ em mà:
Hai người không dễ phôi pha,
Em lừa dối hắn, mặn mà với anh!
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 03/02/2024 06:29
Vì tình, hãy hôn anh thêm lần nữa;
Khát khao đầy không uổng phí cầu xin,
Đây không cần phải do thám hoặc nhìn;
Tại sao em nghi ngờ hay ngần ngại?
Anh nếm dịu dàng như con ong ấy
Chạm vào nụ hoa đó rồi bay đi.
Một lần nữa, niềm tin anh bỏ đi;
Tình yêu đó hỏi có cần dưới một?
Không, em vẫn mắc lỗi lầm này nốt
Mọi khoan hồng của em thảy đều sai;
Cũng gọi là một nửa nụ hôn đây,
Việc gì đã có ta nên làm mãi.
Anh sẽ sửa tận cùng và kể lại
Ở đâu, ra cách thưởng thức ngon lành;
Cho môi kề môi bằng cả nhiệt tình
Mỗi người cùng nhau hút vào hơi thở.
Và khi lưỡi của chúng mình bỡ ngỡ,
Mặc ai cho đôi ta chết thật rồi.
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 02/02/2024 20:18
“Với em? “Chẳng biết về anh—
Cũng không rõ được nhà anh chỗ nào?
“Ta là Chúa — Xứ Judea —
Giờ đây — mọi thứ hoá ra Thiên đường”—
Như anh—xe ngựa—thuận đường?
Từ đây còn cả dặm trường tới nơi—
“Tay em—Song mã đủ rồi—
Nên hằng tin tưởng vào ngôi Thiên toà”—
Nhận ra—“Em xin thứ tha”—
Em thì bé nhỏ—“Thật là ít oi
Thiên đàng được đứng trên ngôi—
Lỡ ai chiếm giữ mất rồi nhà em”—
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 02/02/2024 06:32
Lãng mạn, thích gật gù và ca hát
Đầu mộng mơ và đôi cánh vai chùng
Giữa những chiếc lá xanh động rung rung
Chìm sâu trong hồ tối tăm nào đó,
Đối với tôi điểm tô cho sàn gỗ
Đã từng—có con chim thật thân quen—
Dạy tôi bảng chữ cái để nói lên,
Lời đầu tiên tôi quả tình nói ngọng
Khi ở rừng hoang tôi từng nói dối,
Một bé con—với con mắt sành đời.
Của những tháng năm bất tận vợi vời
Khiến rung chuyển cả Thiên đường xa tít
Với hỗn loạn khi trời hành sấm sét,
Chẳng có thời gian tôi nghĩ vu vơ
Để ngắm qua bầu trời luống ơ thờ;
Và trong một giờ với đôi cánh lặng
Nó rơi xuống tâm hồn tôi yên ắng,
Thoảng phút giây với tiếng điệu đàn lia
Để rời xa—những điều bị cấm kia—
Trái tim tôi thấy như là tội ác
Trừ khi nó rung theo dây đàn nhạc.
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 01/02/2024 16:46
Em chưa thấy hoa loa kèn nở rực
Trước khi bàn tay thô lỗ chạm vào?
Em đánh dấu nhưng tuyết đã đổ ào
Trước khi đất dập vùi lên thân nó?
Em cảm nhận lông hải ly không hở,
Hay thiên nga gục ngã đã bao lần?
Hoặc ngửi mùi hương của nụ tầm xuân,
Hay cam tùng đang trong cơn lửa cháy?
Hoặc nếm túi của con ong nào ấy?
Ôi trắng tinh, mềm mại, quá ngọt ngào!
Trang trong tổng số 178 trang (1779 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] ... ›Trang sau »Trang cuối