Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Công Trứ
Rằng đây há phải khách tầm thường,
Theo thế cho nên phải giữ giàng.
Lúc đạt[1] chẳng qua nhờ vận mệnh,
Khi cùng[2] chớ cậy có văn chương.
Theo thời cũng rắp tìm nghề khác,
Bản tính đà quen giữ nết ương[3].
Thì thế rủi may thời cũng mặc,
Ai dư nước mắt khóc giàu sang.