Xuống ngựa lên xe nọ tưởng nhàn,
Lợm mùi giáng chức với thăng quan.
Điền viên dạo chiếc xe bò cái,
Sẵn tấm mo bưng miệng thế gian.


Tương truyền trước khi về hưu trí và rời kinh đô Huế, Nguyễn Công Trứ sắm một cỗ xe, dùng một con bò cái cổ đeo nhạc để kéo đến từ giã các bạn bè. Khi đến nhà ông Hà Tôn Quyền, một đại thần trước kia đã từng gièm pha ông và gây cho ông nhiều bước thăng trầm, ông lấy một cái mo cau, chép bài thơ này rồi buộc vào phía trong đuôi con bò. Thiên hạ xúm lại xem thơ cười rúc rích, khiến họ Hà cũng muốn coi. Ông gạt đi và úp sáp tấm mo lại. Nhưng Hà đòi coi cho kỳ được, sấn lại lật ngửa tấm mo lên đọc. Đọc xong, Hà đỏ mặt, vì hiểu rằng Nguyễn Công Trứ chơi khăm mình, ví “miệng thế gian” hay gièm pha như miệng của họ Hà, nằm phía trong đuôi con bò cái.

[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]