Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Công Trứ
Biền, nam, khởi, tử[1], chẳng vun trồng,
Cao lớn làm chi những thứ vông.
Tuổi tác càng già, già xốp xáp,
Ruột gan không có, có gai chông.
Ra tài lương đống[2] không nên mặt,
Dựa chốn phiên ly[3] chút đỡ lòng.
Đã biết nòi nào thì giống nấy,
Khen cho rứa[4] cũng trổ ra bông!