Quan Trạng đi bốn lọng vàng,
Cờ thêu tám lá qua làng Trang Nghiêm[1].
Mọi người hớn hở ra xem,
Chỉ duy có một cô em chạnh buồn[2].
Từ ngày cô chửa thành hôn,
Từ ngày anh khoá hãy còn hàn vi...
Thế rồi vua mở khoa thi,
Thế rồi quan Trạng vinh quy qua làng...


1937

Chú thích:
[1]
Làng Trang Nghiêm tục gọi là làng Ngâm.
[2]
Bản trong Tâm hồn tôi in là “hơi buồn”.


[Thông tin 4 nguồn tham khảo đã được ẩn]