Trang trong tổng số 9 trang (88 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

“Thư em mới viết cho anh...” (Heinrich Heine): Bản dịch của (Không rõ)

Bức thư em mới viết
Chẳng làm anh hãi hùng
"Em không yêu anh nữa"?
Nhưng thư dài vô cùng

Mười hai trang chữ bé
Một bản thảo tuyệt hay
Không ai viết như thế
Khi người ta chia tay

Ảnh đại diện

Cái chết của nhà thơ (Mikhail Lermontov): Bản dịch của Tạ Phương

Người chết rồi, Nhà Thơ! - chết vì danh dự -
Chết trong oan nghiệt những lời đồn,
Đã gục xuống mái đầu từng ngẩng cao kiêu hãnh,
Viên đạn trong tim và khát vọng rửa hờn…

Hồn nhà thơ trắng trong không chứa nổi
Nỗi nhục ê chề trong lời xúc phạm nhỏ nhen,
Và, chống lại cường quyền, Người đã đứng lên,
Chỉ một mình, như trước… và bị giết!
Người đã chết! Nhưng những lời thổn thức,
Khúc tụng ca rỗng tuyếch lại vang lên,
Bọn sát nhân còn biện bạch đê hèn.
Khi bản án số mệnh Người đã xử.

Không phải các ngươi thì còn ai nữa
Rắp tâm đuổi xua tự do, bất khuất của thiên tài?
Và các ngươi không ngần ngại mua vui
Bằng trò thổi bùng đám lửa dần tàn lụi.

Vậy thì hãy vui đi…, giờ là cơ hội
Nhà thơ không chịu nổi nỗi đau tột cùng:
Đã tàn rồi khối thiên tài tựa đuốc sáng trưng,
Đã héo úa một vòng hoa lộng lẫy.
Kẻ sát nhân đã ra đòn vậy:
Khẩu súng trong tay hắn chẳng hề rung,
Người đã ngã rồi, giờ cứu chữa vô phương,
Trái tim hắn trống hoang vẫn đều nhịp đập.

Nhưng, có gì lạ ư?… Hắn từ xa tắp,
Giống hàng trăm tên đào tẩu đó đây,
Mong kiếm chút vinh hoa và sự đủ đầy,
Hắn bổ đến chúng ta như số kiếp,
Tập quán, ngữ ngôn xứ này hắn đều bất chấp,
Chẳng đoái hoài tới niềm kiêu hãnh của chúng ta;
Chẳng hiểu được trong phút giây bi thảm vừa qua
Súng hắn đã nhằm bắn vào chi nữa!…

Người đã chết - đã nằm sâu dưới mộ
Như chàng ca sỹ nọ đáng thương, -
Từng là con mồi của thói mù quáng ghen tuông,
Từng được Người ngợi ca bằng tài thơ trời phú,
Và như Người, chàng ngã dưới vuốt nanh bầy thú.

Cớ sao Người lánh xa niềm vui thanh bình, tình thân chất phác
Để bước vào thế giới đầy những tỵ hiềm, ngột ngạt
Trong khi trái tim Người cháy bừng khát vọng tự do?
Cớ sao Người dễ dàng đưa tay cho
Những kẻ đặt điều kém cỏi?
Sao Người lại tin lời ngọt ngào giả dối,
Khi từ thuở thiếu thời Người đã thấu hiểu nhân tâm?…

Chúng tháo vòng hoa trên đầu Người, thay bằng vòng khác -
Vòng mận gai có nguyệt quế quấn quanh
Những chiếc gai nhọn hoắt đã ngấm ngầm
Và tàn bạo chích châm vầng trán rạng.
Những giây phút cuối của Người bị dập vùi cay đắng
Bị đầu độc bởi lời xì xầm giễu cợt, xuẩn ngu
Người đã chết trong khát khao vô vọng trả thù,
Và hy vọng bị dối lừa – nỗi đau thầm lặng.
Đã bặt rồi những thanh âm của bài ca hùng tráng.
Chúng đâu còn được vang ngân:
Nơi ẩn mới của Nhà Thơ chật hẹp, u buồn
Đôi môi Người từ nay đã khép.

Còn các ngươi, lũ hậu duệ kiêu căng,
Của đám cha ông ti tiện, nhố nhăng,
Những mảnh vụn ghép từ gót chân nô lệ,
Từ trò cợt đùa trên hạnh phúc của những người lép vế.
Các ngươi, lũ tham lam chen chúc bên ngai,
Lũ đồ tể giết Tự do, Danh dự, Thiên tài!
Các ngươi, nấp dưới bóng triều đình, luật pháp,
Để bức lặng câm công lý và sự thật!
Nhưng, còn toà án của Chúa Trời, hỡi bè lũ xấu xa, xấc xược,
Toà án Kinh Hoàng đang đón đợi các ngươi
Toà án ấy trước tiếng vàng không mảy may rung động
Nhưng lại hiểu sâu xa ý nghĩ, việc đời.
Khi đó các ngươi có đặt điều nói xấu cũng uổng thôi:
Điều đó chẳng còn giúp gì được nữa,
Dùng tất cả máu đen trong tim mình chất chứa
Các ngươi rửa làm sao dòng máu đỏ chính nghĩa của Nhà Thơ!


Thơ trữ tình A.Puskin, M.Lermontov, X.Exenin/ NXB Hội nhà văn, 2004
Ảnh đại diện

Tamara (Mikhail Lermontov): Bản dịch của Tạ Phương

Từ đáy sâu hẻm núi tối đen
Vang vọng tiếng dòng Terec đổ
Ở nơi đó có một toà tháp cổ
Bóng đen trùm trên tảng đá màu đêm.

Toà tháp nhỏ và ngất ngư cao ấy
Chính là nhà nữ chúa Tamara,
Nàng đẹp xinh như thể tiên sa
Và giảo quyệt bạo tàn như ác quỷ,

Xuyên màn sương, lúc trời xẩm tối,
Toà tháp toả ra ánh lửa rực vàng;
Thoáng thấy từ xa, lữ khách đã mơ màng
Bị cuốn hút, sau chặng đường mệt mỏi

Từ trong tháp vang ra giọng nói
Đầy quyền uy và sức mạnh vô biên:
Vừa quyến rũ, không sao tả nổi,
Vừa nồng nàn, say đắm, dịu êm

Từng đến đây mong tá túc qua đêm
Chàng lính trẻ, gã mục đồng, bác lái...
Đón họ - lão hoạn quan mặt mày u tối
Mở cánh cửa ra, rồi lặng lẽ khép liền.

Trên chăn nệm tuyết nhung êm ái
Nữ chủ nhân trong gấm vóc, ngọc ngà
Nàng đợi chờ vị khách đường xa...
Hai ly rượu sủi tăm đà rót sẵn

Riết chặt nhau những cánh tay nồng ấm
Những vành môi dán chặt vành môi
Rồi những âm thanh hoang dại, hụt hơi
Suốt đêm tối phát ra từ nơi ấy

Tưởng như trong toà tháp cao trống rỗng,
Có hàng trăm cặp trai gái, đêm nay
Vừa đến vui chung tiệc cưới cuồng say,
Vừa đau khổ tiễn đưa nhau lần cuối.

Rồi khi ánh bình minh buổi sáng
Vừa chiếu lên những ngọn núi ngất ngây
Thì lập tức bóng đen và tĩnh lặng
Lại lên ngôi ngự trị chốn này

Chỉ còn tiếng réo sôi dòng Terec
Phá tan tĩnh lặng chốn rừng xanh
Sóng từng đợt xô trắng bờ ghềnh thác
Đuổi theo nhau vật vã, vỡ tan tành...

Cùng tiếng than, chúng vội cuốn đi nhanh
Cái thi thể lặng câm đang chìm nổi;
Trong khung cửa sổ mờ khi đó hiện lên
Một bóng trắng, lời nghẹn ngào: Thứ lỗi!

Và cứ thế qua đi cuộc chia li lặng lẽ
Và cứ thế vang ngân giọng nói dịu êm
Như thể chốn này mãi là nơi hứa hẹn
Những cuộc hẹn hò say đắm, thần tiên...

Ảnh đại diện

Chiếc xe đời (Aleksandr Pushkin): bản gốc

ТЕЛЕГА ЖИЗНИ

Хоть тяжело подчас в ней бремя,
Телега на ходу легка;
Ямщик лихой, седое время,
Везет, не слезет с облучка.
С утра садимся мы в телегу;
Мы рады голову сломать
И, презирая лень и негу,
Кричим: пошел! . . . .
Но в полдень нет уж той отваги;
Порастрясло нас; нам страшней
И косогоры и овраги;
Кричим: полегче, дуралей!
Катит по-прежнему телега;
Под вечер мы привыкли к ней
И, дремля, едем до ночлега —
А время гонит лошадей.
1823

Ảnh đại diện

Gửi Chaadaev (Aleksandr Pushkin): thông tin về Chaadaev

*Chaadaev :Tên đầy đủ là Chaadaev Piotr Yakovlevitch (1794-1856) là nhà thơ và nhà triết học Nga, bạn thân của Puskin.Từ năm 1821 là thành viên của Hội tháng Chạp bí mật.Sau cuộc khởi nghĩa của những người Tháng Chạp nổ ra Chaadaev giữ vị trí của một người khai sáng, đưa ra các biện pháp đấu tranh cách mạng.Bài thơ này đã bị thay đổi nhiều chỗ và được in trong tập Ngôi sao phương Bắc năm 1829 mà không có sự đồng ý của Puskin.
Tsaađaep (1794 - 1856) là một sĩ quan tiến bộ trong quân đội Sa hoàng. Ông là nhà văn, nhà triết học, tác giả cuốn "Những lá thư triết lý" (1836), vạch trần những xấu xa của chế độ quân chủ dưới triều vua Nhicôlai. Sau khi cho in "Lá thư triết lý thứ nhất" trên báo "Viễn Kính" năm 1836, ông bị chính quyền vu là loạn trí và buộc ông không được ra khỏi nhà dưới sự trông nom của thầy thuốc trong vòng một năm (một hình thức quản thúc).
Ngay từ khi còn học trung học Puskin đã quen Chaadaev. Đặc biệt giai đoạn ở Saint Peterburg (1817 - 1820), Puskin càng gần gũi và năng đi lại với Chaadaev hơn. Những quan điểm cách mạng, lòng têu nước nồng nàn, học thức cao rộng của Chaadaev đã cảm hóa được nhà thơ trẻ. Đối với Puskin, Chaadaev là tấm gương biểu lộ lòng trung thành với những tư tưởng giải phóng. Puskin rất tôn trọng và gìn giữ tình bạn giữa mình và Chaadaev. Trong sáng tác, Puskin có tới ba bài thơ gửi riêng cho Chaadaev. Nhà thơ đã từng gọi Chaadaev là "hiền nhân", là "người bạn tri kỷ" (Gửi Chaadaev, 1820)
Gửi Chaadaev là một trong những sáng tác thể hiện rõ những quan điểm cách mạng của Puskin từ năm 1817 trở đi. Tác phẩm này được chép tay và truyền đi rộng rãi, trở thành võ khí tuyên truyền rất mạnh của các tổ chức cách mạng bí mật. Ngay sau cuộc khởi nghĩa tháng Chạp thất bại bài thơ vẫn có nhiều tác dụng. Những người tham gia khởi nghĩa bị đi đày đã lấy hai câu thơ sau trong bài này khắc vào tấm huy hiệu nhỏ đeo trên ngực:
"Hỡi đồng chỉ hãy vững lòng tin tưởng:
Sao hạnh phúc nguy nga rồi hiện sáng"
Lần đầu tiên Gửi Chaadaev in năm 1829, nhưng chỉ có 13 câu, mà lại sai sót rất nhiều. Toàn bài in năm 1856 ở Luân Đôn, ở Nga năm 1906 (nghĩa là 88 năm sau khi Puskin sáng tác).

Ảnh đại diện

Hết rồi, tình đã vỡ tan (Aleksandr Pushkin): bản gốc

Все кончено: меж нами связи нет.
В последний раз обняв твои колени,
Произносил я горестные пени.
Все кончено — я слышу твой ответ.
Обманывать себя не стану вновь,
Тебя тоской преследовать не буду,
Прошедшее, быть может, позабуду —
Не для меня сотворена любовь.
Ты молода: душа твоя прекрасна,
И многими любима будешь ты.
1824

Ảnh đại diện

Bên đoá hồng (Aleksandr Pushkin): Bản dịch của Thuý Toàn

Bên đoá hồng kiêu kỳ
Có con chim hoạ mi
Loài danh ca sơn cước,
Ngọt ngào lên tiếng hót:
"Nàng hồng ơi, nàng hồng!
Ta trong xiềng trong xích
Nhưng lòng ta thoả thích
Vì xiềng xích của nàng".
Chim hoạ mi hót vang
Nhởn nhơ trong nô lệ
Trên bụi cành nguyệt quế,
Cạnh đoá hồng đẹp xinh
Trong bóng đêm hữu tình.

Ảnh đại diện

Người gieo giống tự do trên đồng vắng (Aleksandr Pushkin): Bản dịch của Hoàng Trung Thông

Là người gieo giống tự do trên đồng vắng
Tôi ra đi từ sáng sớm tinh mơ
Bàn tay tôi trong trẻo ngây thơ
Gieo mầm sống trên luống cày nô dịch
Nhưng tôi chỉ phí thời gian vô ích
Cả tư tưởng và việc làm thiện chí của tôi
Nhân danh than bình, cứ gậm cỏ đi thôi!
Tiếng vinh dự không thể làm tỉnh giấc
Tự do đâu cho một bầy súc vật?
Chúng chỉ cần cắt xẻo, cạo lông
Đời nối đời, di sản chúng nó chung
Là ách nặng đeo chuông và roi vọt.

Ảnh đại diện

Gửi các đồng chí (Aleksandr Pushkin): Bản dịch của Thuý Toàn

Trôi vùn vụt những tháng ngày tù túng:
Chẳng còn bao các bạn hiền thân mến;
Còn được nhìn thấy tổ ấm cô đơn
Và ruộng đồng bát ngát của Hoàng thôn
Giờ ly biệt đợi chờ ta ngưỡng cổng
Tiếng nhộn nhịp ngoài xa kia cuộc sống
Đang gọi ta. Lòng khắc khoải bồi hồi,
Mỗi chúng ta nhìn tới bước đường đời
Với kiêu hãnh của tâm hồn tươi trẻ
Trong chúng ta giờ đây đã có kẻ
Tài chí trai giáu dưới mũ quân nhân
Chỉnh tề trong quân phục gọn gàng,
Tay loang loáng thanh gươm kỵ mã
Cóng tê người trong buổi mai lạnh giá
Cuộc duyệt binh đẹp đẽ kiêu hùng.
Ghé tháp canh sưởi chút ấm chung;
Còn kẻ khác số làm quan từ bé
Vì danh vị mà quên đường danh dự,
Đem thân làm tôi tớ gian hùng
Cho một thằng gian khác thế thần hơn.
Chỉ riêng tôi mặc cho thần số mệnh,
Thú cuộc đời chây lười nhàn tản
Sống vô tư hờ hững với lợi danh,
Một mình tôi thiêm thiếp ngủ ngon lành...
Đối với tôi quan trường hay kỵ binh,
Mũ quân nhân - luật hình như nhau cả,
Tôi không phóng lao lên hành tướng tá,
hoàng quan bát phẩm cũng không luồn:
Các bạn ơi! Xin một chút bao dung:
Hãy để lại cho tôi cônbắc đỏ
Khi còn chửa vì tội tình lẫm lỡ
Phải chụp lên đầu chiếc mũ sắt chiến binh
Và kẻ chây lười này còn có thể ung dung
Giữa tháng Bẩy đưa bàn tay phóng khoáng
Phanh áo ghi-lê mà không kinh hoảng
Những tai ương khủng khiếp ụp lên đầu.


Ảnh đại diện

Lá thư bị đốt cháy (Aleksandr Pushkin): Bản dịch của Xuân Diệu (dịch theo bản dịch nghĩa của Thuý Toàn)

Thôi từ biệt, lá thư của tình yêu, từ biệt!
Nàng đã muốn. Sao ta còn luyến tiếc!
Sao bàn tay mãi chẳng chịu buông ra
Cho lửa thiêu những niềm vui sướng của ta!
Nhưng đã đủ. Hỡi tình thư, bốc cháy!
Tâm hồn ta không còn nghe, chẳng thấy!
Ngọn lửa tham đã nhận bức thư em...
Gượm chút nào - Một làn khói nhẹ êm
Quằn quại, tan đi với lời ta cầu khẩn
Vết xi chảy sủi lên, tan hình chiếc nhẫn
Ôi trời đất, tất cả thế là xong
Những trang giấy đen còn hãy quăn cong
Tàn mỏng mảnh còn ghi trăng trắng chữ...
Lòng thắt lại. Tàn thân yêu quí hỡi!
Một niềm vui nghèo cực xót xa
Còn lại đời trên ngực với ta.

Trang trong tổng số 9 trang (88 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: