Trang trong tổng số 21 trang (203 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi Vanachi ngày 06/03/2022 00:14
Chàng vâng chiếu sai ra biên ngữ,
Tiễn chàng đi tới giữa hà kiều.
Ngậm ngùi sẽ dặn mấy điều:
Ân tình chớ nỡ bỏ liều đi lâu?
Ai hay đâu chảy rồi tin vắng?
Bức bình vi chút chẳng hơi quân!
Thêm quynh vẻ biếc in ngần,
Màn san hô đó, hồng trần chan chan.
Nỗi ly biệt động bàn thêm hãi.
Mong chốn nào được lại gặp người:
Một xin làm nguyệt bể khơi,
Một xin làm áng mây trôi đầu ghềnh.
Mây kia với mặt mình thường gặp,
Nguyệt kia từng soi khắp đòi nơi.
Bên chàng đi lại chẳng dời,
Dẫu nghìn muôn dặm xa khơi thấy liền.
Đường thăm thẳm cách miền sơn hải,
Giận nỗi chàng khách mãi phương xa.
Khi đi lau mới vàng pha,
Lại nay mấy độ mai hoa trắng rồi!
Hoa man mác gặp hồi xuân nở,
Ý xuân này biết giở cùng ai?
Vì chàng cành liễu vin hoài,
Hoa rơi đầy đất, vắng người phù chi!
Sân xuân thảo xanh rì một lượt,
Ôm đàn tranh tha thướt hoạ đường:
Vì chàng nẩy khúc tư hương!
Giọt tình gửi tới sóc phương đó cùng:
Sóc phương đó non sông cách trở,
Muôn dặm xa, tờ chữ ai mang?
Giọt châu trên gối ngân trang,
Xiêm thêu mấy cảnh hoa vàng rất cao.
Vẳng nghe tiếng xuân hồng qua bến,
Tình ly nhân đau đến nhường nào!
Huyền còn, ruột đã như bào,
Oán lâu, huyền chửa lựa vào khúc xong.
Chàng nhớ thiếp, tấm lòng này nặng,
Thiếp nhớ chàng cũng chẳng chút nguôi!
Dệt làm một bản dâng giời,
Ngửa […] xin giả chồng tôi mau về.
Gửi bởi Vanachi ngày 06/03/2022 00:08
Năm Nhâm Tuất mùa thu tháng bảy
Sau ngày rằm hây hẩy ngọn hiu.
Tô công cùng khách rập rìu,
Dưới dòng Xích Bích thuyền chèo dạo chơi.
Thong thả lại thổi hơi gió mát,
Phẳng lặng đưa mặt nước êm tờ.
Cùng nhau chuốc rượu ngâm thơ:
Câu thơ tiếng hát sóng đưa rập rình,
Thoắt bóng thỏ chênh chênh đầu núi,
Dần dà lên bến lối sao Ngưu,
Ngang sông sương xuống trắng đầu,
Da giới sắc nước một màu như nhau,
Thuyền một lá buông đâu mặc đó,
Nước muôn trùng bến đỗ nào hay,
Thánh thênh sông rộng sóng đầy,
Xem như cưỡi gió nương bay lưng giời!
Nhường phơi phới ra người di thế,
Tuởng trần hoàn mấy kẻ đăng tiên.
Liền vui gỡ chén gõ thuyền;
Hạ đưa chèo quế tới miền lưu quang,
Đêm khuya khoắt mơ màng lòng khách,
Người úc lan xa cách bên giời.
Phút đâu có khách lạ đời,
Thời tiêu hoạ hát như khơi mối sầu!
Khúc ai oán mỗi câu ruột dứt.
Tiếng véo von chẳng trật tơ mành:
Hác giao lần múa u tình,
Thuyền li phụ khóc một mình ai hay!
Ông Tô công chau mày ngồi ngất,
Hỏi khách rằng: “Sầu chất, vì sao?”
Khách rằng: “Thơ cổ thanh tao
Hai câu còn nhớ lúc Tào sang Ngô
Đông Tây giáp hai đô ngảnh lại,
Sơn xuyên cùng một giải liền không?
Ấy ai ngăn đón gió đông?
Chu lang làm khốn Tao Công bày giờ?
Tưởng từ lúc xuất sư minh tường,
Phá Kinh châu rồi xuống Giang lăng!
Tinh bao sĩ mã pháo đằng,
Thuyền chen nghìn dặm, cờ giăng khắp giời!
Rượu dăm chén có người như cỏ,
Thơ vài câu sao trỏ qua sông:
Người xưa bốn lẻ anh hùng,
Mà nay ai biết anh hùng ở đâu?
Ta vốn những cùng nhau ao ước,
Ngư với tiều bến nước riêng ta,
Bạn bè mì lộc ngư hà,
Thuyền lan đưa đón chén hoa rước mời;
Cảnh phù du gửi giời mấy chốc,
Vi coi bằng hạt thóc bà khơi;
Thương mình bỗng chốc bồi hồi,
Khen sông khi lở khi bồi xưa nay?
Muốn chắp cánh mà bay phút thẳm,
Ôm từng giảng ngồi ngắm lại buồn!
Biết rằng đời chẳng nên khôn,
Bao phen gió thảm kinh hồn đôi khi!”
Tô rằng: “Chớ kể chi việc trước,
Khách biết chăng là nước cùng giăng?
Thử xem ngon nước bóng hằng,
Mấy từng đi lại, mâu từng đầy vơi?
Kể lúc biến thì giời cũng biến,
Chẳng biến thì ta biết ta không?
Đã không thì phải đèo bòng,
Khen chỉ sông nước mặc lòng phong ba!
Vả giời đất vật đà có chủ,
Chẳng của ta thì chớ tơ hào!
Trên sông gió mát bằng nao,
Đầu nạn giảng dãi, biết bao của mình;
Tai nghe vẳng như hình thư thả,
Ngắm trước nhìn, ngỡ ả thanh tân:
Tiêu không cấm, dụng không ngần,
Của chung giời đất riêng phần đôi ta”.
Khách nghe nói hề hà nức dạ,
Chén mừng đưa mắt lạ khuyên mời;
Trong thuyền tiệc rượu vừa rồi,
Cùng năm nào biết rằng giời rạng đông.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 04/07/2020 19:49
Vua nhà Hán nhớ người khuynh quốc,
Đã nhiều năm tìm chẳng được ai;
họ Dương có gái vừa khơi,
Nuôi trong buồng thẳm mấy người đã hay.
Kẻ chất tốt khôn đầy đoạ nhẽ,
Phút một mai chầu đề bên cung;
Một cười trăm vẻ não nùng,
Phấn son thấy mặt sáu cung người nào.
Ngày xuân lạnh tắm ao Hoa ấy,
Nước suối trong như rẩy mầu da;
Con hầu tay nhẹ nâng hoa,
Nhớ từ ngày ấy mới đà thừa ân.
Tóc mây chuốt mặt son bước ngọc,
Màn phù dung trằn trọc đêm xuân;
Đêm xuân ngắn trời gần tới buổi,
Bởi vì đâu nên nỗi chầu trưa.
Khi vui vẻ lúc say sưa,
Đêm này đêm khác xuân thừa thêm xuân.
Ba nghìn gái đương xuân tươi tốt,
Ma lòng yêu về một mình thôi.
Nhà vàng đêm vắng chầu ngồi,
Tiệc rồi lầu ngọc chén mời rượu xuân.
Một nhà đủ bốn phần mao thổ,
Lại yêu cho cửa họ vẻ ra;
Cho lòng cha mẹ người ta,
Sinh trai chẳng trọng, trọng là gái sinh.
Cung Ly cao tới mây xanh,
Gió bay tiên nhạc rành rành cùng nghe.
Khoan nhặt ấy tơ xe tiếng trúc,
Ngày độ qua mà khúc tình dài;
Trống đâu động đậy phương trời,
Vũ nghê khúc trở rụng rời dậy tan.
Thành chín trùng mê man bụi khói,
Ngựa xe đà mau ruổi mái tây;
Buồn trông cờ thuý lay lay,
Đô Môn trăm dặm phút ngày bước đi.
Sáu quân bởi cớ chi chẳng tựa,
Người nga mi trước ngựa oan riêng;
Điền hoa bỏ đó ngả nghiêng,
Trâm cài ngọc giắt lay trên mái đầu.
Mặt nhìn mặt cứu âu chẳng được,
Ngảnh đầu thêm tuôn nước lệ đầy;
Bụi vàng tan tác gió bay,
Lối mây quanh quất vào đầy non Ba.
Nào ai ở dưới núi Nga,
Bóng cờ tắt sáng, sắc nha nhạt chiều.
Sông Thục biếc xanh xanh núi Thục,
Lòng vua ta mấy lúc sớm khuya;
Thấy trăng đau vị trăng kia,
Nghe linh mà lại ê chề vì linh.
Trời đất chuyển trở về Long ngự,
Dùng dằng chi chẳng nỡ dời chân.
Bãi Ngôi một nắm đất rời,
Thác đây nào có thấy người ngọc nhan.
Trông nhau nước mắt lan can,
Nhác trông đã thấy ngọc an ngựa về.
Về xem lại vườn hoa như cũ,
Thù dung tươi liễu rủ trợ trơ;
Nhìn xem mày mặt như xưa,
Lòng thương ai dứt hạt mưa được nào.
Gió xuân tới hoa đào mới nở:
Mưa thu đương buổi rụng lá ngô;
Cung viên lác đác cỏ thu,
Đầy thềm rụng đỏ ai thu quét giờ.
Gã vườn Lê bạc phơ mây trắng,
Gái buồng Tiêu lắng đắng tuổi già;
Đêm hôm đom đóm lập loè,
Đèn khuya giong bóng sầu đà khôn nguôi.
Trống điểm nhạt đêm dài mới tới,
Sao mờ mờ trời buổi rạng đông.
Ngói uyên hoa lạnh sương phong,
Một chăn phí thuý biết cùng với ai.
Kể đã mấy năm trời ly biệt,
Mà chiêm bao chẳng biết người sao.
Hồng Đô có một khách nào,
Phép tài nhiếp quỷ tay cao thông huyền.
Cảm lòng vua buồn phiền đòi trận,
Phương sĩ kia gắn bó thăm cầu;
Phép linh như chớp giây mau,
Lên trời xuống đất đâu đâu thiếu đường.
Trên mây biếc suối vàng dưới ấy,
Hai đường đều chẳng thấy người đâu;
Phút nghe núi ở bể dâu,
Dáng hình ảo hoá khác mầu trần ai.
Năm mây dáng lâu đài lóng lánh,
Thấp thoáng trong nhiều kẻ tiên nhân.
Một người tên gọi Ngọc Chân,
Mặt hoa da tuyết coi gần hao hao.
Mái tây sẽ đẩy cửa vào,
Lại cho Tiểu Ngọc truyền trao Song Thành.
Nghe Hán sứ dành dành tới đó,
Màn cửu hoa chợt ngỏ giấc nồng.
Ngồi lên sốc áo ngại ngùng,
Rèm châu bình bạc trùng trùng hơi bay.
Tóc mây rẽ khi say mới tỉnh,
Mũ hoa cài đủng đỉnh vội ra;
Tay tiên phơi phới bay qua,
Vũ nghê khúc cũ dường đà còn in.
Nước mắt ngọc tuôn liền từng giọt,
Một cành lê mưa thấm thót xuân;
Sụt sùi lạy tạ thánh quân,
Từ khi nhất biệt đã phân hai đường.
Đền Chiêu Dương dứt đường ân ái,
Cõi Bồng Lai mãi mãi trời dài.
Nghểnh đầu trông xuống cõi đời,
Tràng An chẳng thấy trần ai bụi lầm.
Vật cũ để tình thâm tỏ dãi,
Cáp điền này gửi lại đem đi;
Vế xao mảnh cáp làm ghi,
Xoa này cáp ấy báu thì rẽ đôi.
Xin lòng giữ như lời chớ vội,
Cõi trời cùng cõi bụi chẳng xa.
Sứ về gắn bó nhủ qua,
Trong lời có thệ vua ta hay cùng.
Ngày trùng thất đứng trong thuý bệ,
Ban nửa đêm vắng vẻ ai hay.
Xin cho liền cánh cùng bay,
Xin cho quấn quít như cây liền cành.
Dẫu trời đất khi nên biến cải,
Mà lòng này như mối tơ vò.
Giận này có thước khôn đo,
Giận này ai nghĩ một vua Đường Hoàng.
Ai xem ca ấy cũng thương,
Thương người mặt ngọc vội vàng lên tiên.
Lại khen ông Bạch Lạc Thiên,
Câu câu như vẽ lòng phiền dãi ra.
Nghĩ người lại nghĩ đến ta,
Muôn năm nghìn kiếp ai qua chữ tình.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 11/04/2020 23:02
Văn võ xênh xang áo đại thần,
Riêng mình thiên tử trẫm gian truân.
Ba chung hoàng tửu xương con đỏ,
Vài chén thanh trà mỡ chúng dân.
Trời đổ mưa cho người đổ lệ,
Đây càng vui khóc đấy càng rân.
Can qua buổi ấy thôi đừng nhắc,
Trăm họ nên thương biết mấy phần.
Gửi bởi dt@n ngày 03/06/2019 09:05
Quanh tường liễu mọc xanh rì
Chim oanh khéo khéo gửi chi giọng sầu
Ai ơi hoa đã kém màu
Yêu hoa còn bến ngự câu chăng là
Gửi bởi dt@n ngày 03/06/2019 09:05
So le bóng liễu lầu hồng
Con oanh sớm thốt đầy cung đưa sầu
Năm năm người tận thấy đâu
Suối xuân hoa rụng ngự câu trôi về
Gửi bởi dt@n ngày 03/06/2019 09:03
Trên ngàn khóm liễu tơi bời
Hoa sao hoa khéo ghẹo người bên sông
Ly đình một khúc não nùng
Ngươi trông bến Sở ta trông bến Tần
Gửi bởi dt@n ngày 03/06/2019 09:01
Đầu sông Dương Tử trong ngần
Chòm dương khóm liễu mười phần tươi xanh
Hoa dương đua nở chật cành
Qua đò trêu khách bộ hành nhớ quê
Địch đâu vài tiếng thảm thê
Ly đình chén cạn chia về đôi phương
Ngươi về theo dải Tiêu Tương
Ta về Tần địa lòng thương ngùi ngùi
Xiết bao nước chảy bèo trôi
Loi thoi chiếc nhạn bên trời xa trông
Cây xuân mây tối mênh mông
Rồi ra ta cũng trùng phùng có khi
Gửi bởi dt@n ngày 03/06/2019 08:58
Lầu cao riêng đợi người xa
Trăng in đáy nước, nước pha chân trời
Trăng già quen mặt là ai
Nay phong cảnh đó vẫn mùi năm xưa
Gửi bởi dt@n ngày 03/06/2019 08:57
Một mình buồn đứng lầu sông
Trăng trong như nước, nước trong như trời
Người đâu dưới nguyệt cùng chơi
Mơ màng phong cảnh chửa dời năm xưa
Trang trong tổng số 21 trang (203 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối