Thơ » Việt Nam » Cận đại » Nguyễn Khuyến » Thơ chữ Hán
Đăng bởi Vanachi vào 05/04/2006 08:30, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 16/05/2020 17:20
清吟一曲幾回聞,
半入江流半入雲。
去晉已應憐靜節,
出胡誰復憶昭君。
玉關折柳難為調,
幽徑栽蘭知自芬。
嘆息佳人多不遇,
近燈對酌具慇勤。
Thanh ngâm nhất khúc kỷ hồi văn,
Bán nhập giang lưu, bán nhập vân.
Khứ Tấn dĩ ưng liên Tĩnh Tiết,
Xuất Hồ thuỳ phục ức Chiêu Quân.
Ngọc Quan chiết liễu nan vi điệu,
U kính tài lan tri tự phân.
Thán tức giai nhân đa bất ngộ,
Cận đăng đối chước cụ ân cần.
Đã mấy lần được nghe một khúc hát trong trẻo,
Nửa nhập dòng sông, nửa nhập vào mây.
Bỏ Tấn mà đi, thật đáng thương cho Tĩnh Tiết,
Ra với người Hồ, ai còn nhớ tiếc Chiêu Quân.
Khúc “Bẻ liễu Ngọc Quan” khó mà thành điệu,
“Trồng lan ở ngõ tối” tự biết mình thơm.
Đáng tiếc cho người đẹp, phần nhiều không gặp tri kỷ,
Bên đèn chuốc rượu nhau, rất ân cần.
Tên thuỵ của Đào Tiềm đời Tấn. |
Tên thực của Vương Tường, một cung nữ rất đẹp đời Hán. Vì không có tiền đút lót cho Mao Diên Thọ nên không được vua biết đến. Khi quân Hung Nô xâm lăng, nhà Hán yếu thế phải dâng Chiêu Quân cho chúa Hung Nô. |
Khúc hát biệt ly. Ngày xưa, khi tiễn biệt nhau, người Trung Quốc thường bẻ liễu tặng nhau. Ngọc Quan là cửa ải từ nhà Hán sang Tây Vực. |
Do thành ngữ “Lan sinh u cốc” (hoa lan sinh trong hang tối) để nói việc ở ẩn của tác giả (cũng như Đào Tiềm) để giữ phẩm hạnh. |
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 02/03/2019 21:33
Một khúc đêm khuya tiếng đã đầy,
Nửa trên mặt nước nửa tầng mây.
Nghĩ mình vườn cũ vừa lui bước,
Ngán kẻ phương trời chẳng lựa dây.
Bẻ liễu Thành Đài lâu cũng dẹp,
Trồng lan ngõ tối ngát nào hay.
Từ xưa mặt ngọc ai là chẳng,
Chén rượu bên đèn luống tỉnh say.
Tác giả dẫn điển Hàn Hoành đời Đường lấy một danh kỹ là Liễu thị ở phố Chương Đài, Trường An, sau đi làm quan xa, để Liễu thị ở lại đó ba năm, không đón đi được, nên làm bài Chương Đài liễu để thăm. Ý muốn nói trong lúc thời cuộc đổi thay, những cảnh bất trắc cũng chẳng lạ lùng gì. Hai bản chữ Nôm viết là “Chương dài”, có lẽ nhầm. |
Câu này viết thoát ý thành ngữ “Lan sinh u cốc”: hoa lan mà sinh trong hang tối thì dẫu có thơm tho cũng chẳng ai biết. |
Chỉ người đàn bà đẹp. Câu này theo quan niệm xưa ý nói “hồng nhan bạc mệnh”. |
Một khúc đêm khuya tiếng đã ‡ chầy,
Nửa ‡ chen mặt nước nửa tầng mây.
Nghĩ mình vườn cũ vừa lui bước,
Ngán kẻ phương trời chẳng ‡ dứt dây.
Bẻ liễu Thành Đài ‡ thôi cũng ‡ xếp,
Trồng lan ngõ tối ngát nào hay.
Từ xưa mặt ngọc ai là chẳng,
Chén rượu bên đèn luống tỉnh say.
Gửi bởi Đất Văn Lang ngày 20/04/2020 11:36
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử ngày 20/04/2020 13:16
Thoảng nghe điệu hát vọng miên man
Nửa đến tầng mây, nửa nước tràn
Sang Tấn bùi ngùi cho Tĩnh Tiết
Rời Hồ uẩn ức hộ Chiêu Quân
Cổng đền bẻ liễu lời nên liễu
Đường tối trồng lan hương phải lan
Người đẹp thở than mà chẳng hiểu
Chong đèn rót rượu quặn tâm can
Gửi bởi Đinh Tú Anh ngày 16/05/2020 18:41
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Đinh Tú Anh ngày 16/05/2020 18:41
Trong veo khúc hát, đã bao lần,
Nửa nhập dòng sông, nửa nhập vân.
Bỏ Tấn, thật thương cho Tĩnh Tiết,
Ra Hồ, còn tiếc mãi Chiêu Quân.
“Ngọc Quan bẻ liễu” đâu thành điệu,
“Ngõ tối trồng lan” tự biết thân.
Tri kỷ mấy ai người đẹp nhỉ,
Bên đèn chuốc rượu rất ân cần.
Gửi bởi Đồng Thành ngày 25/07/2020 16:21
Mấy lần khúc hát đã nghe đầy,
Nửa nhập dòng sông, nửa nhập mây.
Bỏ Tấn mà đi thương Tĩnh Tiết,
Theo Hồ ra ải tiếc Chiêu Quân.
Thành Đài bẻ liễu đâu thành điệu,
Ngõ tối trồng lan hương ngất ngây.
Mặt ngọc từ xưa tri kỷ hiếm,
Bên đèn chén rượu uống cho say.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 26/07/2020 16:17
Khúc ca nghe lại mấy lần
Nửa lan nước biếc nửa lồng mây xanh
Về Hồ ai tiếc Chiêu Quân
Mũ quan bỏ lại thương thân Đào Tiềm
Trồng lan ngõ vắng riêng thơm
‘‘Ngọc Quan bẻ liễu’’ tiếng buồn khôn mong
Đèn khuya chuốc rượu ân cần
Dễ đâu tài tử, mỹ nhân tương phùng