Tôi muốn ngủ giấc ngủ của trái táo,
rời xa vùng huyên náo của nghĩa trang.
Tôi muốn ngủ giấc ngủ của đứa bé
kẻ muốn cắt tim mình trên đọt sóng trùng dương.
Tôi chẳng muốn nghe thêm về tử thi không cạn máu;
và chiếc miệng rữa tanh còn đòi uống nước trong.
Tôi cũng chẳng muốn nghe về lá cỏ cắt da, và vầng trăng khuyết
với chiếc mỏ độc xà chực mổ trước rạng đông.
Tôi chỉ muốn thiếp đi chốc lát,
một phút giây thôi, một thế kỷ dài;
nhưng hãy biết rằng tôi chưa hề chết;
rằng một kho vàng còn ngậm giữa đôi môi;
rằng tôi là người bạn nhỏ của làn gió Tây hiu hắt;
là bóng tối mênh mông của dòng lệ ngập hồn tôi.
Khi bình minh đến, phủ tôi bằng tấm mạng
để bầy kiến đến bâu rỉa đốt thịt da
và hãy ngâm giày tôi vào nước lạnh
để những mũi kim bồ cạp sẽ xuyên qua.
Bởi tôi muốn ngủ giấc ngủ của trái táo,
để học lời kêu thương, lời gột sạch đời tôi;
bởi tôi muốn sống với bé trai sầu khổ,
kẻ muốn cắt tim mình trên đọt sóng ngàn khơi.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé