Thơ » Pháp » Théophile Gautier
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 03/07/2022 20:12
Il se peut qu’au Musée on aime une statue,
Un secret idéal par Phidias sculpté:
Entre elle et vous il naît comme une intimité;
Vous venez, la déesse à vous voir s’habitue.
Elle est là, devant vous, de sa blancheur vêtue,
Et parfois on oublie, admirant sa beauté,
La neigeuse froideur de la divinité
Qui, de son regard blanc, trouble, fascine et tue.
Elle a semblé sourire, et, plus audacieux,
On se dit: «L’Immortelle est peut-être une femme!»
Et vers la main de marbre on tend sa main de flamme.
Le marbre a tressailli, la foudre gronde aux cieux!…
Vénus est indulgente, elle comprend, en somme,
Que le désir d’un Dieu s’allume au cœur d’un homme!
4 avril 1867.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 03/07/2022 20:12
Có 1 người thích
Người ta yêu tượng ở Bảo tàng,
Ẩn niềm lý tưởng điêu khắc gia:
Em và tượng ấy dường thân thiết;
Em đến, nữ thần nhận biết ra.
Ở đó, em mặc đồ trắng tinh,
Đôi khi quên, ngắm vẻ đẹp xinh,
Lạnh lùng như tuyết nơi thần thánh
Ánh mắt trắng ngời, gợi, phiêu linh.
Em cười, có vẻ táo bạo ra,
Nhủ rằng: «bất tử chắc đàn bà!»
Với bàn tay đá, tay nồng cháy.
Hòn bi rung lên, sấm trời gào!...
Thần nữ hiểu ra, tha thứ lòng
Khát khao về Chúa của đàn ông!
Ngày 4 tháng 4 năm 1867