Tiếng tiếng rỏ ra từng giọt máu,
Đêm đêm khua tỉnh giấc hồn mê.
Ai ơi có mến non cùng nước?
Nhớ tổ mau mau ngoảnh cổ về!
Than ôi!
Rắn phun, rết độc, đầy trời phần mưa máu gió tranh;
Cọp lũ, beo ngàn, chật đất những gò xương núi xác!
Nhái lớn nuốt nhái bé, cường quyền chỉ luận lý công;
Bò trắng húc bò vàng, bác ái còn đâu nhân đạo!
Ganh hơn đua kém, sóng rộn bể Âu;
Cướp lợi tranh quyền, bụi mù đất Á.
Bồ câu tranh tổ, lũ chim ri kém sức phải tan đàn;
Tu hú đẻ con, ổ sáo sậu đã chất chồng trăm trứng.
Ngựa giàm, trâu ách, luống chịu vọt roi;
Cá chậu, chim lồng, khôn hòng bay nhảy.
Những tưởng sau khi bãi chiến, kèn hết hơi, tiếng mõ cũng tắt hơi;
Rắp mong mở cửa tự do, húng cũng mọc, tía tô cũng đua mọc.
Nào ngờ:
Đít cuống vẫn cay,
Đuôi ong còn nọc.
Ma cà rồng ham nhòm nhỏi chốn buồng nhơ;
Cá nhà táng những khua mò trong biển đục.
Quỷ đế chế giả đeo mặt Phật, mượn từ bi mà cướp cháo chúng sinh;
Thần tự do lẩn quất chân trời, khôn chen chúc để lên đàn phá ngục.
Coi cuộc đời thấy những gớm ghê;
Nhìn vận nước thêm càng bực dọc.
[...]


Bài thơ này các nhà nghiên cứu đến nay vẫn chưa tìm lại được bản hoàn chỉnh.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]