Anh! Bạn da trắng của tôi
Ra đời tôi đã màu đen
Trưởng thành da vẫn màu huyền thế thôi
Bóng đen dưới ánh mặt trời
Rét run, sợ hãi... da thời vẫn đen
Lúc đau ốm, màu đen nguyên
Đến khi xuống mộ đen tuyền chẳng phai

Anh! Dân da trắng lạ thay
Sơ sinh nó đã có ngay màu hồng
Trưởng thành trở lại trắng bong
Đỏ màu cua luộc, nắng hồng đốt thiêu
Giá băng da tái xanh nhiều
Hãi hùng màu nghệ xanh đều khi đau
Lâm chung xám xịt một màu
Hỏi sao cứ gọi da màu là Tôi?


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)