Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh
Đăng bởi tôn tiền tử vào 06/03/2025 20:34
Dầu nên non nghĩa núi công,
Há phen lê thải ghẹo hồng cho cam?
Con ngựa bắc, tiếng chim nam,
Càng e diệu vợi, càng nhàm gió giăng.
Một nên với lại một chăng,
Dẫu nên cũng đội, dẫu chăng cũng mừng.
Nghĩ đâu tinh xiết cây măng,
Gương giăng thỏ cậy suất trừng xét soi.
Đã rằng nhị rữa hoa trôi,
Hiềm chi vần đặt vần dôi ý gì?