Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 02/02/2024 06:23
When will you learn, myself, to be
a dying leaf on a living tree?
Budding, swelling, growing strong,
Wearing green, but not for long,
Drawing sustenance from air,
That other leaves, and you not there,
May bud, and at the autumn’s call
Wearing russet, ready to fall?
Has not this trunk a deed to do
Unguessed by small and tremulous you?
Shall not these branches in the end
To wisdom and the truth ascend?
And the great lightning plunging by
Look sidewise with a golden eye
To glimpse a tree so tall and proud
It sheds its leaves upon a cloud?
Here, I think, is the heart’s grief:
The tree, no mightier than the leaf,
Makes firm its root and spreads it crown
And stands; but in the end comes down.
That airy top no boy could climb
Is trodden in a little time
By cattle on their way to drink.
The fluttering thoughts a leaf can think,
That hears the wind and waits its turn,
Have taught it all a tree can learn.
Time can make soft that iron wood.
The tallest trunk that ever stood,
In time, without a dream to keep,
Crawls in beside the root to sleep.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 02/02/2024 06:23
Khi nào anh mới học thành
Lá đang từng chiếc chết dần trên cây?
Vừa bừng nở, mạnh mẽ đầy,
Khoác màu xanh lá, chẳng dài bao nhiêu,
Hút nguồn sống tự gió phiêu,
Nảy nòi thêm lá em khi không còn
Nụ hoa, thu đến gọi hồn
Mặc lên màu thẫm, sẵn lòng rụng rơi?
Thân cây này phải chịu thôi
Không sao đoán được bồi hồi trong anh?
Cuối cùng sẽ chẳng còn cành
Khôn ngoan chân thật lẽ đành thăng thiên?
Và tia sét mạnh vút lên
Nhìn sang một phía kề bên mắt vàng
Thoảng trông cây đứng nghênh ngang
Nó rơi rụng lá rụa ràn trên mây?
Em nghe đau trái tim này:
Cây trông yếu ớt chẳng tày lá kia,
Làm cho gốc rễ bung ra
Đứng; nhưng rốt cuộc cũng sà xuống thôi.
Đỉnh trơn chẳng bé nào ngồi
Để cho giẫm đạp nổi trôi một hồi
Bởi người khó tính say rồi.
Những niềm rung động lá thời nghĩ ra,
Lặng nghe gió đến lượt qua,
Dạy cho cây tất cả qua học hành.
Thời gian sắt gỗ cũng thành.
Thân cây cao nhất từng oanh liệt mà,
Thời gian, giấc mộng cũng qua,
Ngủ thì bò sát ngay vào gốc cây.