Thơ » Pháp » Charles Baudelaire » Hoa khổ đau (1857) » Chán chường và lý tưởng
Đăng bởi hongha83 vào 11/04/2024 03:22
Horloge ! dieu sinistre, effrayant, impassible,
Dont le doigt nous menace et nous dit : « Souviens-toi !
Les vibrantes Douleurs dans ton cœur plein d’effroi
Se planteront bientôt comme dans une cible ;
Le Plaisir vaporeux fuira vers l’horizon
Ainsi qu’une sylphide au fond de la coulisse ;
Chaque instant te dévore un morceau du délice
À chaque homme accordé pour toute sa saison.
Trois mille six cents fois par heure, la Seconde
Chuchote : Souviens-toi ! — Rapide, avec sa voix
D’insecte, Maintenant dit : Je suis Autrefois,
Et j’ai pompé ta vie avec ma trompe immonde !
Remember ! Souviens-toi ! prodigue ! Esto memor !
(Mon gosier de métal parle toutes les langues.)
Les minutes, mortel folâtre, sont des gangues
Qu’il ne faut pas lâcher sans en extraire l’or !
Souviens-toi que le Temps est un joueur avide
Qui gagne sans tricher, à tout coup ! c’est la loi.
Le jour décroît ; la nuit augmente ; souviens-toi !
Le gouffre a toujours soif ; la clepsydre se vide.
Tantôt sonnera l’heure où le divin Hasard,
Où l’auguste Vertu, ton épouse encor vierge,
Où le Repentir même (oh ! la dernière auberge !),
Où tout te dira : Meurs, vieux lâche ! il est trop tard ! »
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 11/04/2024 03:22
Đồng hồ! thần ảm đạm, kinh sợ, thản nhiên
Ngón tay luôn đe doạ và bảo ta: “Hãy nhớ!
Những Đau khổ ghê người sẽ đâm vào trái tim
Như vào một cái đích, trái tim người đầy ghê sợ
Khoái lạc như khói mây sẽ tan biến phía chân trời
Như một nàng tiên trong hậu trường rạp hát
Mỗi phút nuốt trôi đi một mảnh thú vui
Mà số phận dành cho mỗi người đến khi nhắm mắt
Giây đồng hồ, ba nghìn sáu trăm lần một giờ
Thủ thỉ bên tai: Hãy nhớ! - Nhanh như
Tiếng dế, Ngày nay bảo: Ta là Ngày xưa
Và ta đã hút cả đời người với cái vòi ta nhơ nhuốc
Nhớ lại đi!Hãy nhớ, anh chàng phóng tay ơi! Hãy nhớ!
(Cổ họng thép của ta, tiếng nói nào cũng nói được)
Mỗi phút giây là quặng quý hỡi con người phất phơ
Mà là không được viết đè nếu vàng ta chưa lọc
Hãy nhớ rằng Thời gian là con bạc rất tham
Không gian lận mà ván nào cũng được luật tự nhiên vốn sẵn
Hãy nhớ, đêm càng sâu, hãy nhớ, ngày đã tàn!
Vực thẳm luôn luôn thèm khát, đồng hồ dần cạn
Chẳng mấy chốc sẽ điểm giờ may rủi thần thông
Mà đạo đức oai nghiêm, người vợ ngươi hãy còn trinh bạch
Và Hối hận nữa (ôi! cái quán trọ cuối cùng!)
Tất cả sẽ bảo ngươi: Chết đi, muốn quá rồi! Lão già hèn nhát!”
Gửi bởi hongha83 ngày 11/04/2024 08:06
Đồng hồ! quỷ dữ, ác, lì, hung
Dậm doạ đưa tay hỏi: Nhớ không?
Tiếng rộn vò tơ đầy dạ chứa
Như dao chi chít cắm bia trung
Niềm vui nhẹ toả tít mây xanh
Màn hạ, minh tinh lặng tiếng dần
Khoái lạc tiêu hao trong khoảnh khắc
Suốt mùa dành tặng, tặng nhân quần
Tam thiên lục bách nội trong giờ
Nhỏ nhẹ luôn mồm hỏi: Nhớ chưa?
Tiếng bọ sâu: Ta đây quá khứ
Đời mi ta hút với vòi dơ
Họng thép phát ra đủ tiếng người
Nhớ chăng, lãng tử, nhớ chăng ngươi!
Thời gian là vỏ ngoài kim khí
Chưa nạo được vàng chớ bỏ rơi
Tựa phường con bạc quá tham lam
Không bịp thói thường vẫn cứ ăn
Đêm xuống ngày tàn chăng nhớ tá?
Nước bầu tí tách sẽ khô khan
Phút Tình cờ báo điểm đây rồi
Chữ Đức nguyên trinh vẹn bạn đời
Hối hận trên giường nơi trạm cuối
Đều rằng: nhát, chậm, chết đi thôi