Dưới đây là các bài dịch của Phạm Bạch Lĩnh. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 2 trang (18 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Chiếc đồng hồ (Charles Baudelaire): Bản dịch của Phạm Bạch Lĩnh

Đồng hồ! quỷ dữ, ác, lì, hung
Dậm doạ đưa tay hỏi: Nhớ không?
Tiếng rộn vò tơ đầy dạ chứa
Như dao chi chít cắm bia trung

Niềm vui nhẹ toả tít mây xanh
Màn hạ, minh tinh lặng tiếng dần
Khoái lạc tiêu hao trong khoảnh khắc
Suốt mùa dành tặng, tặng nhân quần

Tam thiên lục bách nội trong giờ
Nhỏ nhẹ luôn mồm hỏi: Nhớ chưa?
Tiếng bọ sâu: Ta đây quá khứ
Đời mi ta hút với vòi dơ

Họng thép phát ra đủ tiếng người
Nhớ chăng, lãng tử, nhớ chăng ngươi!
Thời gian là vỏ ngoài kim khí
Chưa nạo được vàng chớ bỏ rơi

Tựa phường con bạc quá tham lam
Không bịp thói thường vẫn cứ ăn
Đêm xuống ngày tàn chăng nhớ tá?
Nước bầu tí tách sẽ khô khan

Phút Tình cờ báo điểm đây rồi
Chữ Đức nguyên trinh vẹn bạn đời
Hối hận trên giường nơi trạm cuối
Đều rằng: nhát, chậm, chết đi thôi


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Hậu quả (Jean Cassou): Bản dịch của Phạm Bạch Lĩnh

Cử chỉ anh vừa làm
Gây tan nát tâm can
Cho người cô đơn nhất
Nơi cùng kiệt trần gian

Thư anh vừa viết xong
Gửi ai có biết không?
Khơi nguồn tuôn tuyệt vọng
Suối lệ chảy ròng ròng

Lời nói anh vừa buông
Cánh bay giữa đêm trường
Gieo trong cơn ác mộng
Bao đoạn trường đau thương!

Vì tự ái hão huyền
Thoáng qua óc đột nhiên
Tang tóc gây đâu đó
Một linh hồn quy tiên


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Nước mắt (François Coppée): Bản dịch của Phạm Bạch Lĩnh

Ngũ tuần sắp tới rồi
Cam phận đội ơn trời
Một điều quan trọng lạ:
Càng già, lệ ít rơi

Mà nay cảm khổ đau
Xưa kia vẫn tự hào
Thấy ai ai buồn tủi
Lòng luống những nghẹn ngào

Ôi! đẹp nguồn tình thương
Tim động, mắt rưng rưng!
Phải chăng nguồn gần cạn
Vì đã quá già chăng?

Thương bạn, lệ không rơi
Thương thân, lệ cạn rồi
Nào lấy ai khuyên giải
Giùm họ và giùm tôi

Hôm qua trời lạnh đông
Một người thiếu áo sồng
Quen tay tôi bố thí
Chẳng một chút động lòng

Một người chôn vợ xong
Chán nản ngỏ nỗi lòng
Mắt tôi cứ ráo hoảnh
Không giọt lệ cảm thông

Tâm tôi đã mệt sao?
Chiếc thân gù gập vào
Một mình luôn cặm cụi
Người già không ngẩng cao

Chết chăng quá nửa rồi!
Con tạo ác quá thôi
Luật mi ta chống đối
Giữ vẹn lòng thương người

Ôi! tóc bạc, mặt nhăn
Ta nhận hết không than
Nhưng cho ta trọn kiếp
Nguồn lệ không khô khan

Thấy người xấu gian tà
Vì lòng thiếu vị tha
Giọt lệ là lăng kính
Soi vũ trụ đẹp ra


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Đoản thi (11, quyển 6) (Jean Moréas): Bản dịch của Phạm Bạch Lĩnh

Lá lại rơi, thu lại thu
Máy xay lúa nát ngập hồ lá khô
Gió lùa cửa vắng mở to
Gió lùa khoảng trống cối xưa quay tròn

Mong về ngồi ngắm nước non
Trên mô sát vách tươi vòm dây leo
Dòng yên nước lạnh trong veo
Hình ta phờ phạc mờ theo trời tàn


- Bài thơ trên được trích trong tập “Đoản thi - quyển 6” (Les Stances) in năm 1905 của Jean Moréas

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Đoản thi (11, quyển 1) (Jean Moréas): Bản dịch của Phạm Bạch Lĩnh

Ai người hèn dại bất thường
Mới cho trần thế là trường ăn chơi
Ai người thiếu chí, ngắn hơi
Mới cho là một dòng dài khổ tâm

Cười như gió động cành xuân
Khóc như gió buốt sóng quằn quại khơi
Vị cam, vị khổ đủ mùi
Nếm qua và nói: “Nhiều rồi, mộng mơ”


- Bài thơ trên được trích trong tập “Đoản thi - tập 1” (Les Stances) in năm 1905 của Jean Moréas

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Đoản thi (12) (Jean Moréas): Bản dịch của Phạm Bạch Lĩnh

Lá ơi mưa lạnh hoàng hôn
Gió đưa lướt má ru hồn khách thơ
Tin đưa lời kín dặn dò
Bên tai xào xạc lá khô gợi sầu

Tiếc thu thân lá dãi dầu
Mưa sa một giọt nặng tàu lá rơi
Rơi trên trán nặng tuổi trời
Mỗi ngày mỗi cúi trông vời mồ sâu

Lá buồn gió thổi về đâu
Dành cho vườn cũ bóng sầu lá thu
Giục hồn mặc tưởng trầm tư
Số phần ngỏ cánh thiên cơ đã tường


- Bài thơ trên được trích trong tập sách “Đoản thi thứ bảy” (Le Septième Livre des Stances) in năm 1920 của Jean Moréas

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Niềm tiếc thương đầu tiên (Alphonse de Lamartine): Bản dịch của Phạm Bạch Lĩnh

Ầm ầm bãi biển Sorrente
Gốc cam sóng vỗ ngát hàng cỏ xanh
Vô tri bia đá xinh xinh
Bên đường dưới bước vô tình khách qua

Khóm hoa che một tên hoa
Thời gian lịm bặt vọng xa tên này
Bộ hành thỉnh thoảng qua đây
Tuổi người đã khuất và ngày quy tiên
Vạch cây đọc chữ bia điền
Cảm thông khoé nắt tần ngần lệ hoen
Buông lời trạnh nỗi ưu phiền
Xuân xanh mười sáu sớm quên sự đời

Nhắc chi cảnh ấy xa vời
Mặc cho sóng gió thả lời nỉ non
Về đây hỡi những ý buồn
Ưng mơ, ta chẳng ưng tuôn lệ sầu

Xuân xanh mười sáu tuổi đầu
Tuổi này ngọc sắc hoa màu cũng thua
Mắt nàng khả ái nên thơ
Ven khơi nắng chiếu đẹp chưa tày bằng
Tôi trông trong trí rõ ràng
Hình dung nàng sống trong lòng khó quên
Như khi sống thật kề bên
Mắt nhìn tận mắt chuyện rền trên khơi
Tóc huyền gió gỡ tung phơi
Chạy trên gò má chơi vơi bóng buồm

Chài đêm tiếng hát véo von
Tai nghe tay chỉ lên vòm trời xanh
Trăng treo đầy đặn chênh vênh
Hoa đêm vằng vặc, bình minh sáng ngời
Gió êm nàng hít hương trời
Nhìn trăng nhìn nước buông lời thơ ngây!
“Nội tâm ngoại cảnh vui thay
Long lanh rạng nét vẻ đầy sáng tươi
Đồng xanh rải rác ánh trời
Cát vàng bãi biển xa vời sóng tan
Núi non cao ngất trời lam
Rừng quanh eo biển cây cành lặng thinh
Ven khơi ánh sáng hữu tình
Gió đưa nhạc sóng tâm thần say sưa
Đêm nay mới thật nên thơ
Có ngôi tinh tú gieo mơ lòng này
Này anh, em hỏi thật đây
Vắng em đêm đẹp như vầy hay không?
Ngả đầu thiêm thiếp giấc nồng
Trán trên gối mẹ, kề trong bà ngồi

Nhắc chi cảnh ấy xa rồi
Mặc cho sóng gió thả lời nỉ non
Về đây hỡi những ý buồn
Ưng mơ, ta chẳng ưng tuôn lệ sầu

Môi thơ mộng. mắt xanh màu
Ánh tròng lóng lánh ngập tròng mắt tôi
Nê-mi hồ lặng gió khơi
Trong veo không gợn, mà coi không bằng
Trên nền băng tuyết hồn nàng
Nàng chưa dệt ý bàng quan đã tường
Làn mi như vẽ dễ thương
Chập chờn nhìn xuống không vương ý tình
Không buồn vầng trán không nhăn
Niềm vui tràn ngập chứa chan lòng người
Nụ cười thường nở trên môi
Miệng xinh sau đó thở hơi cuối cùng
Làn môi in nét cánh cung
Gương tròng mắt sáng chưa vương bụi đời
Gót sen uyển chuyển lả lơi
Lâng lâng sóng biển, chơi vơi nắng trời
Đôi khi lẹ bước chạy chơi
Tâm hồn trong ngọc gieo lời ngọc trong
Nhạc lòng muôn vật hoà đồng
Niềm vui lan rộng tới khung vòm trời

Nhắc chi cảnh ấy xa vời
Mặc cho sóng gió thả lời nỉ non
Về đây hỡi những ý buồn
Ưng mơ, ta chẳng ưng tuôn lệ sầu

Hình tôi trước nhất khắc sâu
Tâm hồn nàng chỉ một màu yêu đương
Từ ngày dạo bản tơ vương
Bao la vũ trụ thu vòng tình yêu
Cuộc đời đôi lứa một chiều
Tấm lòng đã ngỏ trăm điều cũng nên
Cảnh đời đâu khác cảnh tiên
Trần gian hạnh phúc với thiên nguyệt cầu
Thời gian khoảng cách là đâu
Giờ đây mới đáng gởi trao cuộc đời
Tương lai tất cả đây rồi
Chuỗi ngày thơ mộng còn chiều này đây
Gửi thân cho đáng cao dày
Khi nên trời cũng lòng ngay ứng phù
Thong dong nhắm hướng nhà thờ
Mắt vui tia sáng ai ngờ lệ hoen
Kéo tôi lần bậc sân đền
Nàng đem hoa quý dâng lên thánh thần
Tôi như em nhỏ theo chân
Nàng khe khẽ nói: “Cầu thần với em
Ví anh chẳng có bên em
Em nào có hiểu ơn trên của trời”

Nhắc chi cảnh ấy xa vời
Mặc cho sóng gió thả lời nỉ non
Về đây hỡi những ý buồn
Ưng mơ, ta chẳng ưng tuôn lệ sầu

Kìa trong nguồn nước đáy sâu
Đường bờ nho nhỏ quanh bao thành hồ
Trong veo chẳng gợn gió lùa
Cũng không tia nắng để hồ cạn không
Thiên nga trên thảm nước trong
Nhào đầu trong sóng vòng loang gợn tròn
Vẻ hồ càng đẹp càng tôn
Sao in lấp lánh chờn vờn bóng chim
Nếu như lả lướt bay tìm
Những nguồn nước mới cánh chim vẫy vùng
Ướt lông cánh vỗ nước rung
Nhuộm nâu mây nước cùng chung một màu

Chim ưng là kẻ địch cừu
Lông bay tơi tả đương đầu thiên nga
Vết thương in sóng gợn xa
Hồ dâng vẫn cát, cát nhoà chân mây
Nên chi tống tiễn vừa đây
Cảm như run rẩy ngất ngây tâm thần
Tinh anh ánh sáng nhạt dần
Vút cao lịm hẳn trong tầng mây xinh
Tương lai nào nữa hỡi mình
Không thăng không giảm mòn dần chiếc thân
Chẳng thèm vật lộn tử thần
Một hơi ly hận lìa trần qua mau
Tim nàng thấm giọt lệ đầu
Chim kia cũng thế sắc màu còn thua
Như chim cánh ủ giấc mơ
Chán chường nặng gối tuổi thơ sớm rời!

Nhắc chi cảnh ấy xa vời
Mặc cho sóng gió thả lời nỉ non
Về đây hỡi những ý buồn
Ưng mơ, ta chẳng ưng tuôn lệ sầu

Trong lòng đất lạnh vùi sâu
Mười lăm năm đúng ai đâu khóc nàng
Lãng quên thêm tấm màn tang
Bao trùm cả đến con đường đạp thanh
Còn ai đọc tấm bia xanh
Còn ai tưởng nguyện, ngoài tình riêng tôi
Trong khi ngược lại dòng đời
Vấn tâm nào biết bao người còn đâu
Mà hình quý mến in sâu
Trong lòng tôi lặn nhiều sao lắm rồi
Nàng là thứ nhất các ngôi
Còn lưu ánh dịu sáng ngời nơi tôi

Nhắc chi cảnh ấy xa vời
Mặc cho sóng gió thả lời nỉ non
Về đây hỡi những ý buồn
Ưng mơ, ta chẳng ưng tuôn lệ sầu

Cây gai sắc lá úa màu
Công trình duy nhất xanh cao tặng nàng
Gió lay nắng cháy thân tàn
Gợi niềm thương tiếc ngập tràn tâm can
Mọc trên núi đá trơ gan
Hắt hiu nên chẳng tán tàn bóng cao
Bụi đường trắng lá cành xiêu
Răng cừu còn gặm tiêu điều thân cây
Xuân về hoa nở kể ngày
Vừa khoe tuyết trắng gió lay hoa tàn
Trước khi hoa toả nhuỵ hương
Thú đời chưa toả tim vàng mảy may
Cánh chim đậu lả cành cây
Bỗng lên tiếng hót buồn thay nỗi niềm!
Ôi! hoa sáng nở tối tàn
Hỏi đâu lành đất cải hoàn đời hoa?

Ngược dòng thời khắc đã qua
Tương tư như giục hồn ta thở dài
Cánh hồn, cánh ý, theo bay
Ta đây muốn khóc lệ đầy trái tim


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Cái chụp đèn (Paul Géraldy): Bản dịch của Phạm Bạch Lĩnh

Em hỏi sao anh không nói năng
Ấy giờ quan trọng của tình thương
Làn môi khoé mắt, chiều càng đẹp
Càng thấy yêu em, yêu quá chừng

Sát lại... anh cần em vuốt ve
Chiều nay tấc dạ rộn trăm bề
Kiêu kỳ, khát vọng xen tình ái
Em chẳng hiểu nào, khó nói ghê!

Kéo thấp, em ơi, cái chụp đèn
Đôi lòng trong tối dễ hàn huyên
Mắt nhìn rõ mắt hơn chi hết
Mọi vật lơ mơ mới ảo huyền

Yêu nhau há nói chuyện mưa mây
Ghì chặt vòng tay, xiết chặt tay
Mong đến lần anh em mến chuộng
Chụp đèn kéo xuống nữa càng hay

Ngoan ngoãn bảo nhau chớ nói gì
Cũng đừng nhúc nhích ôi mê ly
Mặt anh dưới ngón tay em ấm
Gì nữa, ai đừng quấy phá chi

Ấy người mang nước đến cho mà
- Để đấy, được rồi, hãy cứ ra
Lẹ lẹ đi thôi, nhanh đóng cửa
Đến đâu em nhỉ? chuyện đôi ta?

Cà phê đây hãy uống đi cùng
Thật nóng cô em mới thoả lòng
Cứ để anh pha, chờ một chút
Hôm nay hơi đậm, thêm đường không?

Đủ chưa? anh nếm thử xem chừng
Cưng hãy cầm đây tách của cưng
Tối quá ai mà trông thấy được
Chụp đèn một chút hãy cao nâng


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Cưa (Eugène Guillevic): Bản dịch của Phạm Bạch Lĩnh

Cưa xẻ gỗ toang ra
Mà cưa vẫn kêu la


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Cây (Eugène Guillevic): Bản dịch của Phạm Bạch Lĩnh

Ngắm cây cũng muốn như cây
Tiếc rằng chẳng được mảy may sánh cùng


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]

Trang trong tổng số 2 trang (18 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối