Biết làm sao ngày xuân nhiễu nhất
Khéo đến cùng càng khoét càng sâu
Lòng ta sầu đã thấm vào
Gây thành trăm vạn hộc sầu thương xuân
Ta những muốn muộn phiền trút hết
Trong lòng đâu có đất nuôi sầu
Đỗ khang tạ rượu tưới vào
Lòng say lại cứ đồng mưu với sầu
Như trục xe chín chiều sầu chuyển
Tựa tơ vò cứ bám chặt thêm
Nỗi buồn nếu thể dệt nên
Chỉ vì chăm mối không lần đâu ra
Ta với sầu bày trò quá ác
Chạy lên trên nghìn thước lầu cao
Ngang tầm với các vì sao
Chỉ thấy bốn cực mây sầu nổi trôi
Chẳng thấy đâu mặt trời mâm trắng
Chẳng thấy đâu vành sáng trăng câu
Âm u chẳng rõ sắc mầu
Lòng này chỉ thấy nỗi sầu trĩu thêm
Như sợ tội chạy tìm nhà tối
Cửa then cài chặn lối đi về
Xung quanh bốn mặt chắn che
Màn buông trướng rủ mọi bề như bưng
Sầu không bờ len từng ngách nhỏ
Kiếm chạm rồng ta có, sầu lo
Kiếm ba thước thép tôi lò
Có đâu chịu khuất nằm đờ trên tay
Đựng kiếm nơi trăng soi vằng vặc
Trong nhà soi đuốc bạc cầu vồng
Voi tê trên cạn chém phăng
Gươm vung xuống nước thuồng luồng lìa thân
Kiếm này xưa Hiên Viên đã diệt
Chết đầu đồng trán sắt Sy Vưu
Nay đem kiếm ấy chém sầu
Mơ màng chẳng rõ nơi đâu hầu sầu
Nói với ta nhớ câu Nhược Sĩ
Ngài có hay được ý sầu không?
Sầu luôn có ở trong lòng
Sầu đâu tự nó bỗng dưng sinh sầu
Bao nhiêu sầu trong đầu xua khỏi
Học Trang Chu trống trải tâm tình
Nắng soi đừng tránh bóng mình
Vào dâm không thấy bóng hình của thân
Bước nhanh nghe tiếng chân thấy ngại
Chi bằng đừng đi lại thì hơn
Muôn lo giây cột nỗi phiền
Thuyền chở xa luỵ, là nên quên lòng
Hãy quay về chui trong chăn vải
Chôn sầu trong tiếng ngáy kho kho
Đầu tiên tìm bạn tâm giao
Cùng nhau thăm thú non cao sông dài
Sáng bước lên cổng trời tay gõ
Tối quay về ngủ trọ Đan Jhâu
Ông trời cười với ta lâu
Với ta Kim Mẫu hát câu trúc mừng
Rót ta thứ kim tương ngọc dịch
Tuổi thọ ta sống kịch nghìn thu
Tìm sầu chén tạc chén thù
Sầu đà đi mất xe đâu vết còn
Chỉ có hoa cùng xuân đua đẹp
Sáng tưng bừng nở khắp nơi nơi
Muôn trâu cày ruộng liền trời
Đạp tan đá lạ mọc trồi Nam San

tửu tận tình do tại