Nỗi nọ đường kia nghĩ cũng rầu,
Hết ngày vắng vẻ lại đêm thâu.[1]

Nghiên vừa mở đã mềm gan đá,
Mực ướm mài thôi vẩn giọt châu.
Tay chép chữ chân ra chữ thảo,
Miệng ngâm thơ cảnh hoá thơ sầu.[2]

Cũng mong mượn thế mà khuây khoả,
Mượn thế mà khuây khoả được đâu.


Chú thích:

[1]
Khảo dị: “Gượng mặt sầu lên gọi đứa hầu, Văn phòng chắp chảnh một đôi câu.”
[2]
Khảo dị: “Bút chép chữ tình ra chữ thảm, Giấy đề thơ cảnh hoá thơ sầu”.


[Thông tin 4 nguồn tham khảo đã được ẩn]