Không phải là trăng, anh biết chứ
Đó là những bông hoa
đang chiếu sáng cả sân nhà

Tôi ghét chúng
Tôi ghét chúng như tôi ghét tình dục
miệng gã đàn ông
bịt chặt miêng tôi, tấm thân
tê cứng của gã đàn ông

và cái tiếng kêu luôn buột ra
cái tiền đề thấp kém, nhục nhã
của sự liền một thịt

Trong tâm trí tôi đêm nay
tôi nghe thấy câu hỏi và câu trả lời tiếp đó
hoà thành một âm thanh
dâng lên dâng lên và rồi
phân thành hai bản ngã cũ kỹ
những đối nghịch mỏi mệt. Anh thấy không?
Chúng ta bị lừa phỉnh
Và cái mùi cam dỏm ấy
trôi giạt qua cửa sổ

Làm sao tôi có thể nghỉ ngơi?
Làm sao tôi có thể vừa lòng?
khi vẫn còn
cái mùi ấy trên đời?

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)