Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Ca trù
Đăng bởi Vanachi vào 22/07/2008 06:55
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Nhác trông lên thăm thẳm mấy từng lầu.
Người xưa đi nào biết về đâu,
Đám mây bạc nghìn thâu lơ lửng đó.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ chu (châu).
Khắp trên sông khói toả mịt mù,
Lớp sóng vỗ chân lầu xô cuồn cuộn.
Khi gió thổi ánh hồng rụng xuống,
Giấc hương quan tỉnh lại lúc hồn mê.
Tranh niềm nhớ cảnh thôn quê
Chữ Hán: 黃鶴一去不復返. Nghĩa: Hạc vàng một đi không trở lại. |
Chữ Hán: 晴川歷歷漢陽樹,芳草凄凄鸚鵡洲. Nghĩa: Sông tạnh mù sương hàng cây bên đất Hán Dương bày rõ trước mắt người; Cỏ thơm rờn trong bãi Anh Vũ. |
Ý nói chiều tà. |
Giấc mộng quê nhà. |