Một người đàn bà thưa: xin hãy nói về buồn vui.
Người đáp:
Niềm vui các ngươi là nỗi buồn lộ chân tướng.
Trong cùng một giếng nơi trổi tiếng cười các ngươi lại thường đầy lệ các ngươi.
Có khác được chăng?
Nỗi buồn càng khắc sâu vào các ngươi bao nhiêu thì bấy nhiêu niềm vui các ngươi càng chứa được thêm.
Há không phải chén đựng rượu nho các ngươi chính là chén bị nung trong lò gốm sao?
Và há không phải đàn tì bà xoa dịu hồn các ngươi chính là gỗ bị dao khoét đó sao?
Khi sung sướng, hãy nhìn sâu vào hồn mình và các ngươi sẽ thấy đó chỉ là điều đã gieo buồn rầu nay đem sung sướng lại cho các ngươi.
Khi buồn rầu, lại nhìn vào lòng mình và các ngươi sẽ thấy thực ra các ngươi đang khóc lóc điều từng là nguồn vui của mình.

Có vài người nói: “Vui cao cả hơn buồn” và những kẻ khác lại bảo: “Không, buồn mới cao cả hơn”.
Nhưng ta nói cùng các ngươi, hai điều ấy chẳng thể tách rời.
Chúng cùng đến, và khi điều này ngồi riêng với các ngươi nơi bàn ăn, hãy nhớ rằng điều kia đang ngủ say trên giường các ngươi.
Thực vậy, các ngươi bị treo tựa những đĩa cân giữa buồn vui.
Chỉ khi thành hư không các ngươi mới dừng lại và cân bằng.
Khi Đấng giữ kho báu nhấc các ngươi lên để cân vàng bạc người, thì buồn vui các ngươi buộc phải bổng hay trầm.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)