Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 25/04/2024 20:10
À Lord Byron.
Toi, dont le monde encore ignore le vrai nom,
Esprit mystérieux, mortel, ange, ou démon,
Qui que tu sois, Byron, bon ou fatal génie,
J’aime de tes concerts la sauvage harmonie,
Comme j’aime le bruit de la foudre et des vents
Se mêlant dans l’orage à la voix des torrents!
La nuit est ton séjour, l’horreur est ton domaine:
L’aigle, roi des déserts, dédaigne ainsi la plaine
Il ne veut, comme toi, que des rocs escarpés
Que l’hiver a blanchis, que la foudre a frappés;
Des rivages couverts des débris du naufrage,
Ou des champs tout noircis des restes du carnage.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 25/04/2024 20:10
Gửi ngài Byron.
Bạn, có tên mà thế gian chưa biết,
Hồn ma hoang, cõi chết, hay quỷ, thần,
Bạn là ai, Byron, tốt hay xấu chăng,
Tôi yêu nét hoang sơ trong phiên hoà nhạc,
Như yêu tiếng sấm gầm và gió hát
Hoà mình trong dông tố với nước tràn!
Đêm là nơi bạn ở, đất kinh hoàng:
Đại bàng, vua sa mạc, chê đồng rộng
Giống, như bạn, muốn đá nằm như phỗng
Mùa đông dài trắng xoá, sét tuôn mau;
Bờ biển đầy mảnh vụn vụ đắm tàu,
Cánh đồng hoen ố sau cơn tàn sát.