Письмо Татьяны к Онегину

Я к вам пишу - чего же боле?
Что я могу еще сказать?
Теперь, я знаю, в вашей воле
Меня презреньем наказать.
Но вы, к моей несчастной доле
Хоть каплю жалости храня,
Вы не оставите меня.
Сначала я молчать хотела;
Поверьте: моего стыда
Вы не узнали б никогда,
Когда б надежду я имела
Хоть редко, хоть в неделю раз
В деревне нашей видеть вас,
Чтоб только слышать ваши речи,
Вам слово молвить, и потом
Все думать, думать об одном
И день и ночь до новой встречи.
Но говорят, вы нелюдим;
В глуши, в деревне всё вам скучно,
А мы... ничем мы не блестим,
Хоть вам и рады простодушно.

Зачем вы посетили нас?
В глуши забытого селенья
Я никогда не знала б вас,
Не знала б горького мученья.
Души неопытной волненья
Смирив со временем (как знать?),
По сердцу я нашла бы друга,
Была бы верная супруга
И добродетельная мать.

Другой!.. Нет, никому на свете
Не отдала бы сердца я!
То в вышнем суждено совете...
То воля неба: я твоя;
Вся жизнь моя была залогом
Свиданья верного с тобой;
Я знаю, ты мне послан богом,
До гроба ты хранитель мой...
Ты в сновиденьях мне являлся,
Незримый, ты мне был уж мил,
Твой чудный взгляд меня томил,
В душе твой голос раздавался
Давно... нет, это был не сон!
Ты чуть вошел, я вмиг узнала,

Вся обомлела, запылала
И в мыслях молвила: вот он!
Не правда ль? я тебя слыхала:
Ты говорил со мной в тиши,
Когда я бедным помогала
Или молитвой услаждала
Тоску волнуемой души?
И в это самое мгновенье
Не ты ли, милое виденье,
В прозрачной темноте мелькнул,
Приникнул тихо к изголовью?
Не ты ль, с отрадой и любовью,
Слова надежды мне шепнул?
Кто ты, мой ангел ли хранитель,
Или коварный искуситель:
Мои сомненья разреши.
Быть может, это всё пустое,
Обман неопытной души!
И суждено совсем иное...
Но так и быть! Судьбу мою
Отныне я тебе вручаю,
Перед тобою слезы лью,
Твоей защиты умоляю...
Вообрази: я здесь одна,
Никто меня не понимает,
Рассудок мой изнемогает,
И молча гибнуть я должна.
Я жду тебя: единым взором
Надежды сердца оживи,
Иль сон тяжелый перерви,
Увы, заслуженным укором!

Кончаю! Страшно перечесть...
Стыдом и страхом замираю...
Но мне порукой ваша честь,
И смело ей себя вверяю...

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nhất Minh

Em viết gửi ông – còn gì hơn nữa?
Những lời em có thể giãi bày?
Tận đáy lòng em biết từ nay
Ông có thể xem thường em lắm lắm
Nhưng nếu ông giữ chút lòng trắc ẩn
Trước phận em hạnh phút vốn hẹp hòi
Có lẽ nào ông nỡ chia phôi.
Mới thoạt đầu em định tâm nén lặng
Hãy tin em: nỗi xấu hổ, ngượng ngùng
Không đời nào em lại thốt cùng ông
Ông đâu biết em trông chờ khắc khoải
Dù hiếm hoi, tuần một lần ông tới
Để thấy ông một thoáng chút nơi làng
Để tai này nghe giọng nói âm vang
Thố t với ông đôi lời, và sau đó
Ngày lẫn đêm đến lần sau gặp gỡ
Chỉ bâng khuâng, vương vấn một điều
Nhưng nghe nói ông vốn người trầm mặc
Chốn thôn quê hiu quạnh dễ u sầu
Còn chúng em... nào có gì đặc sắc
Dẫu chân thành mừng đón trước sau

Vì cớ gì ông đã tới thăm đây?
Nơi hẻo lánh đắm chìm trong quên lãng
Lòng em đã chẳng vương sầu cay đắng
Không trào dâng những xúc cảm lạ lùng
Nếu trên đời em chẳng biết có ông
Tháng ngày trôi (ai người hay biết?)
Lòng nguôi ngoai, rồi cũng đến giờ
Em sẽ lấy người mình yêu nồng thiết
Làm vợ hiền, mẹ tốt dưỡng con thơ

Không!... Trần thế chẳng còn ai khác nữa
Sẽ được em trao gửi trái tim mình!
Hoặc số kiếp sẵn từ lâu đã định...
Hoặc ý Trời: em vốn của riêng anh;
Cả đời em sinh ra cũng chỉ
Để gặp anh và em biết Chúa Trời
Đã gửi anh cho em yêu, em quý
Anh là thần hộ mệnh đến tàn hơi...
Anh thường hiện đến với em trong mộng
Đầy mến thương, ngào ngọt, đẹp vô hình
Em rã rời ánh mắt anh đằm thắm
Trong hồn em nghe vang vọng tiếng anh
Đã từ lâu... không, phải đâu mộng mị!
Anh vừa vào em liền nhận ra ngay
Má ửng đỏ, toàn thân em rực cháy
Xao xuyến thầm một ý nghĩ: chàng đây!
Đúng vậy không? Em đã nghe anh đó:
Thốt cùng em trong tĩnh lặng một mình,
Khi em giúp người nghèo, kẻ khó
Hay nguyện cầu bên Chúa lời kinh
Để an ủi tâm hồn mình quạnh quẽ
Và cũng chính ngay vào giây phút đó
Phải anh không, là hư ảnh ngọt ngào
Qua màn đêm thanh thoát xuyên vào
Trong thinh vắng đầu giường em đi tới
Không anh ư, vậy thì ai đã nói
Đầy yêu thương lời hy vọng thì thầm?
Anh là ai, đấng hộ mệnh thiên thần
Hay chẳng qua kẻ thạo trò cám dỗ:
Hãy xoá tan những day dứt, nghi ngờ
Cũng có thể mọi điều đều trống rỗng
Sự dối lừa lòng trong trắng, ngây thơ!
Dành cho em là phận duyên khác hẳn...
Cũng đành thôi! Em trao gửi duyên này
Tuỳ tâm anh định đoạt nó từ nay,
Trước mặt anh em trào tuôn hàng lệ
Em van anh, hãy chở che em nhé...
Anh mường tượng: em lẻ loi một bóng
Không một ai thông cảm giữa chốn này
Lý trí em đã mệt nhoài trống rỗng
Em chết dần trong im lặng nơi đây
Em chờ anh: bằng cái nhìn duy nhất
Hãy hồi sinh bao ước vọng nơi em
Đừng bỏ em giữa ác mộng này thêm
Anh trách cứ em cũng đành nhận lỗi!

Em dừng bút! Hãi hùng không đọc lại...
Tim lịm đi, nỗi hãi, ngượng hoành hành
Nhưng tin tưởng anh vốn người cao thượng
Nên vững lòng trao duyên phận nơi anh...

Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

Viết cho ông, em không muốn gì hơn?
Giờ này em có thể nói gì luôn?
Bây giờ, thuộc quyền ông, nên em biết
Ông trừng phạt em bằng sự khinh miệt.
Nhưng thưa ông, số em thật không may,
Dù ông ban đôi giọt trắc ẩn ngay
Ông sẽ chẳng bỏ rơi em là chắc chắn.
Ngay lúc trước, em muốn mình im lặng;
Cứ tin em, có lẽ chẳng bao giờ
Ông biết em xấu hổ đến nhường nào,
Khi em vẫn thầm chờ mong, dù lay lắt,
Được thi thoảng, tuần một lần, ta gặp mặt,
Ở làng đây, em được dịp thấy ông,
Được nghe ông nói khi gặp gỡ mỗi lần xong
Chỉ muốn mở đôi lời với ông. Rồi sau đấy
Có một thứ làm em lưu tâm nghĩ mãi vậy
Ngày rồi đêm, cho đến bận gặp sau,
Nhưng em nghe, ông có thich giao du đâu
Quê hẻo lánh, ông mau nhìn gì cũng chán,
Chúng em chẳng có gì nổi đình đám,
Dù chúng em chân thành, vui được gặp gỡ ông.

Vậy sao ông lại ghé đến làng em?
Nơi vắng vẻ, miền quê chìm quên lãng
Giá em chẳng quen biết ông thì đã khác
Em không lâm cảnh đau đớn ê chề.
Bao âu lo mang tâm trạng dại khờ
Đành cam chịu chờ thời gian (ai chả biết?),
Em đã kiếm được chồng cùng hợp cảnh thiệt
Em đã là người vợ biết thuỷ chung.
Em đã là bà mẹ tốt đến cùng.

Em tin chắc, sống trên đời, em không thể
Đem tặng trái tim cho ai nào khác nhé!
Khi trời cao bàn bạc, quyết định xong...
Khi trời khuyên: em phải thuộc về ông;
Cả cuộc sống của em là con tin bảo đảm
Hai ta có ngày gặp nhau là chắc chắn
Em biết rằng Chúa ban tặng ông cho em rồi,
Ông là thần bảo mệnh cho em đến hết đời…
Ông đã đến trong mơ mà em từng nhìn thấy,
Chưa hề gặp, em đã thấy ông đáng yêu đấy,
Mắt ông nhìn diệu kỳ, em thấy mệt trong lòng,
Giọng ông, từ lâu em nghe thấu nhiều lần,
Không, không phải trong mơ, mà nghe thật sự,
Ông chợt bước vào, em nhận ra ngay tắp lự,
Em thẫn thờ, thấy nóng rực cả người
Trong nghĩ suy, em nói: chàng đây rồi!
Thế không phải? Em từng nghe ông văng vẳng:
Ông nói với em trong phút giây yên ắng,
Khi em đi giúp đỡ những người nghèo,
Hay vỗ về để tỏ ý nguyện cầu
Nỗi buồn khổ trong tâm hồn đầy khắc khoải
Trong giây phút, trong thời khắc đó mãi
Không phải ông ư, ảo ảnh đáng yêu sao
Trong bóng đêm trong suốt, ông lướt thoáng qua mau
Ông từng đến cúi xuống đầu giường em nữa?
Không phải ông, đến với tình yêu, vui chan chứa
Thì thầm lời kỳ vọng rực lửa cho em?
Ông là ai, thiên thần hay bảo trợ thêm,
Hay là kẻ cám dỗ gian ngoan xảo quyệt!
Hãy giải đáp những nghi ngờ em đang muốn biết
Và có khi, tất cả là trống không,
Là dối lừa tâm hồn ngu dại trong lòng
Và duyên phận đưa ra hoàn toàn khác...
Nhưng đành vậy. Số phận em cầm chắc
Từ bây giờ, em trao hết cho ông,
Trước mặt ông, em để mặc lệ tuôn,
Em cầu khẩn, ông bảo vệ luôn em nhé...
Hãy tưởng tượng: ở đây, em cô đơn thế!
Không có ai thấu hiểu hết cho em,
Lý trí em mệt mỏi, yếu ớt thêm
Và em phải âm thầm tìm cái chết.
Em chờ đợi ông: chỉ một lần để mắt đến,
Hãy cưu mang tim em, nuôi hy vọng sống thêm,
Hay xin ông chấm dứt giấc mộng tệ hơn,
Ôi, hãy trách móc cho em tin mình đáng kiếp.

Thư đã hết! Đọc lại thư sao mà khiếp...
Em lặng đi vì xấu hổ với hãi hùng...
Nhưng em nhờ bảo trợ bằng danh dự của ông,
Và em đủ can đảm phó thác em cho ông hết…

Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Chú thích của Nabôkôp

13, 19, 23 В деревне нашей <…> В глуши, в деревне <…> В глуши забытого селенья…
Gia đình Larina sống trong dinh thự của riêng, ít nhất có hai mươi phòng, đồng đất rộng mênh mông bát ngát, có công viên, trại trồng hoa, vườn rau, khu nuôi ngựa, khu chăn nuôi súc vật, các cánh đồng trồng trọt. Tôi cho rằng họ sở hữu khoảng 350 десятин, (chuyển sang hệ m là 381,5 ha đất đai), con số nêu trên không phải lớn lắm so với tỉnh này, và gần hai trăm nông nô, không tính phụ nữ và trẻ con. Một phần số nông nô này phục vụ trong điền trang của chủ, số còn lại sinh sống trong các ngôi nhà gỗ, hợp thành các làng (hay vài làng nhỏ). Tên gọi làng này hay vài làng ở gần thường trùng với tên gọi khu vực có đồng ruộng và các cánh rừng. Hai nhà hàng xóm của bà Larina, là Ônhêghin và Lenski, còn giàu có hơn nhiều, và mỗi chủ này có thể có hơn hai nghìn nông nô.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời