16751
THIÊN HÀ TÌNH YÊU – PHÓNG XẠ* VĨNH HẰNG
Phạm Bá Chiểu
Ta yêu nhau giữa nghìn tinh tú lạ
Giữa ngân hà thắp ước nguyện đôi ta
Em là ánh siêu tân tinh** rực cháy
Anh – hố đen, nuốt trọn mọi thiết tha
Khoảnh khắc ấy – vũ trụ còn rúng động
Tình bùng lên như sao nổ tan tành
Nhưng từ tro, ánh sáng còn phát tán
Dẫu ngàn năm, vẫn cháy giữa tim anh
Em là chớp giữa bầu trời bất tận
Rọi yêu thương xuyên lớp bụi thời gian
Anh là vực – hút mọi điều đã có
Chỉ còn em – ký ức chẳng phai tàn
Ngân hà ấy – chiếc cầu treo ánh sáng
Nối hai ta qua bão tố không lời
Dẫu xa cách hàng tỉ năm ánh sáng
Tim vẫn về – đúng toạ độ em thôi
Em lấp lánh giữa hàng ngàn tinh tú
Như tia yêu chưa kịp tắt trong anh
Dẫu tan vỡ, vẫn không hề tắt mất
Tình yêu mình – phóng xạ giữa thiên thanh
Trong thiên văn, “phóng xạ” là năng lượng phát ra không ngừng từ một vật thể, có thể kéo dài rất lâu sau khi ngôi sao đó đã “chết”. Tác giả dùng trong bài thơ này là ẩn dụ cho tình yêu – dù có tan vỡ, tình cảm ấy vẫn còn đó, âm ỉ, lan toả mãi trong lòng người, như ánh sáng không bao giờ tắt giữa thiên hà.
** “Siêu tân tinh” là vụ nổ cực mạnh khi một ngôi sao lớn kết thúc cuộc đời, tạo ra ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả thiên hà. Tác giả dùng trong bài thơ này là hình ảnh ẩn dụ cho những khoảnh khắc tình yêu bùng cháy mãnh liệt, để lại dấu ấn và dư âm vĩnh viễn trong tâm hồn.
16752
THIÊN HÀ TÌNH YÊU
Phạm Bá Chiểu
Em, Ngân Hà cực huy hoàng sáng rực,
Ru tình yêu bằng triệu triệu ánh sao,
Anh lữ khách mang tên niềm mộng ước,
Bay về em, qua muôn dặm khát khao.
Em, hố đen một vĩnh hằng tuyệt mật
Hút anh vào xoáy rực cháy mê say,
Trí anh chống, nhưng rồi chìm im bặt,
Như phi thuyền gãy cánh giữa vòng quay.
Có khi em, vụ nổ gamma chớp,
Đốt cháy anh trong tích tắc chia xa,
Một giây sáng mà thiên thu chấn động,
Tan vào em giữa vô tận bao la.
Nếu phải vỡ tung thành vũ trụ mới,
Cho tình em sáng mãi giữa vô biên,
Anh nguyện hoá Big Bang thêm lần nữa,
Dựng thiên hà chỉ để được yêu em!
16753
HÀM SỐ TÌNH YÊU VỚI BIẾN SỐ LÀ EM
Phạm Bá Chiểu
Anh vẽ tim mình trên hệ trục tình yêu
Trục hoài niệm hoành, trục khát khao tung vút
Biến số thời gian trôi qua từng phút
Hàm tình anh cứ tăng mãi không dừng!
Em chính là biến số x dễ thương
Mỗi giá trị em cho – tim anh biến dạng
Khi em cười – đồ thị anh nở rạng
Khi em buồn – parabol sụp nghiêng!
Tình yêu anh đâu tuyến tính yên bình
Mà ngoằn ngoèo như đồ thị logarit
Càng gần em – cảm xúc càng bùng nhịp
Tiệm cận vô cùng... chẳng thể chạm môi em!
Anh từng thử đạo hàm trái tim mình
Nhưng đạo hàm đâu thể đo thương nhớ
Tình yêu không vi phân bằng con số
Chỉ tích phân mới hiểu được tim đau!
Mọi định lý dù chẳng tác dụng nào
Trái tim anh mãi tìm trong hy vọng
Giao điểm cuối chính là phép đối xứng
Giữa em – vô hạn, với anh – vô biên!
16754
TUỔI XẾ CHIỀU – ĐỈNH CAO CUỘC CHƠI
Phạm Bá Chiểu
Tuổi xế chiều – hãy đừng gọi là “xế”!
Chỉ là mặt trời… chuyển hướng chói hoàng hôn
Không lặn tắt, mà cháy bùng thêm sắc
Thắp lung linh từng ngọn lửa tâm hồn
Tiền của ư? – cũng chỉ là làn gió
Thoảng qua tay… sao níu được mùa xuân?
Nhà lầu, xe hơi, quyền cao chức trọng
Có nhét vào quan tài được… một phần?
Ta chẳng cần ngai vàng trên thế sự
Cần bạn đời – vương miện của yêu thương
Bữa cơm nóng – ngọn nến hồng thắp sáng
Giấc ngủ hiền – vũ trụ cũng nhường đường
Sáng tỉnh giấc – tim ta reo như trẻ
Một ngày vui… còn thở, nghĩa là giàu
Là tỷ phú – nếu còn nghe tim đập
Là đại gia – nếu còn thấy được nhau
Ba lô hãy xách lên khi còn bước
Gom nắng vàng từng ngóc ngách quê hương
Uống cùng bạn – ly cà phê biết nói
Chạm tiếng cười – thấy đất bỗng lên hương
Đừng lật quá khứ như trang sách cũ
Chữ đã nhoà… ai đọc được gì đâu?
Thay vào đó – hãy thêu vào hiện tại
Một nụ cười rực rỡ đến mai sau
Đừng bảo “tuổi già” thì mù công nghệ
Ngón tay run vẫn “vuốt mạng” như thường
Thời bốn chấm – gió công nghệ thổi mạnh
Không trèo lên, biết bị cuốn… về phương?
“Lướt” như sóng, mà kiến thức như biển
Thế giới kia – thu gọn chỉ trong tay
Chống đột quỵ? Có video chỉ dẫn
Chống cô đơn? Có cả triệu trang đầy!
Biết ăn uống làm sao cho khoa học
Cơm vừa đủ, rau nhiều, cá ít chiên
Bữa tối nhẹ – kẻo đêm hay thức giấc
Dậy sớm mà đi bộ dưới bình yên
Tập hít thở – cũng như là sạc điện
Nạp oxy – đánh thức cả tâm hồn
Thiền đôi phút – như tắt đi lo nghĩ
Ngủ sâu hơn, giấc mộng cũng xinh hơn
Chút yoga – cho gân mềm, khớp dẻo
Chút nâng tay – cho máu chảy ngược dòng
Mỗi giọt mồ hôi – đều mang theo sự sống
Mỗi giây luyện tập – là kéo lại mùa hồng!
Nhìn cái cảnh ta vui, khoẻ, trẻ, đẹp
Thần Chết kia đành bật khóc rồi bay
“Già kiểu này… ta đành thua hiệp một!”
Rút sổ ghi: Không vớ nổi lão này!
Gặp bạn cũ, vui như… mây gặp gió
Cạn chén thôi, cạn lý trí thì đừng
Con làm ăn, đừng chen vào kịch bản
Tuổi mình giờ – tưởng vẫn giỏi? Xin ngừng!
Hãy làm gương – thay vì làm đạo diễn
Bài học đời: con tự phải dò tìm
Ta chỉ là cuốn sách không ép đọc
Chỉ là đèn… chẳng bắt cháu phải nhìn
Nếu có kẻ vướng sai lầm, tội lỗi
Hãy như sông – ôm cả bùn mà trôi
Ta tha thứ… không vì người xứng đáng
Mà chính ta – xứng đáng được thảnh thơi
Đừng nghĩ yêu chỉ dành cho tuổi trẻ
Tuổi hoàng hôn – yêu rực tựa bình minh
Một ánh mắt… cũng bùng tim đom đóm
Một cái nắm tay… cả thế giới rung rinh!
Này chớ nói: tuổi già đừng yêu nhé!
Thần Tình Yêu nào có tuổi bao giờ?
Tim còn đập – là tim còn biết nhớ
Còn nhớ ai… là vẫn cứ nên mơ!
Ngại gì nữa – tóc bạc càng thêm chất
Mắt càng mờ khi không thấy... người thương
Run tay thật – nhưng nắm tay rất chặt
Tình “lão làng” khiến trời đất phải vương!
Nếu ai hỏi: thác rồi mang gì xuống?
Xin trả lời: mang tiếng cười dương gian
Mang một kiếp sống hiền như cỏ dại
Mỗi ngày vui – là sống đến thiên đàng!
16755
TỰ HÀO BIỂN
Phạm Bá Chiểu
Biển không đeo đuổi một ai
Bao nàng sông đổ lăn quay vào chàng
16756
CHỈ LÀM KHÔNG CẦN HỨA
Phạm Bá Chiểu
Sông không cần hứa vĩnh hằng
Chỉ lòng một hướng tim chàng... biển khơi
16757
VỢ LÀ...
Phạm Bá Chiểu
Vợ là vụ nổ Big Bang
Anh đang sung sướng thoắt sang... làm chồng
Vợ là sư tử hà đông
Mỗi lần gầm rú bão dông đầy nhà
Vợ là tướng cướp tiên nga
Hét lên một tiếng ví ta rỗng tiền
Vợ là thám tử thần tiên
Quỹ đen giấu kỹ nó liền lôi ra
Vợ là bác sĩ tài hoa
Ta “khổ vì khoẻ” vợ là thuốc tiên
Vợ là lương tháng đủ tiền
Còn yêu đóng thuế liên miên đủ tình
Vợ là tổng trưởng thông tin
Ai gọi phải bận, vợ mình phải nghe
Vợ là thứ thuốc gây phê
Yêu vào là cứ... hôn mê vì tình
Vợ là định nghĩa y sinh
Trị đau bằng nịnh, trị tình bằng hôn
Vợ là thuốc trị thần hồn
Chiêu: cơm không nấu, khiến chờn cả vua
Vợ là thời tiết bốn mùa
Sáng dâm, trưa gió, chiều mưa, tối... tuỳ
Vợ là toán học diệu kỳ
Cộng hờn, nhân gắt, trừ đi... nụ cười
Vợ là triết lý ngược đời
Vợ là luôn đúng, chồng thời luôn sai
Vợ là tổng hợp thiên tai
Sóng thần, động đất, bão dài, hạ thiêu
Vợ là sinh để mà yêu
Cứ đem phán xét là điều không nên
Vợ là tốt bụng nàng tiên
Ta không biết đẻ vợ liền giúp ngay
Vợ là bác sĩ liền tay
Khi ta bị bệnh tình đầy muốn vơi
Vợ là cô giáo tuyệt vời
Dạy ta học chữ “vâng lời” mỗi đêm
Vợ là sấm chớp vang rền
Khi ta khen gái, đảo điên bão trời
Vợ là luật sư đỉnh đời
Cãi nhau luôn thắng ta thời thua đau
Vợ là địa chấn rung đầu
Lỡ quên sinh nhật là đau ê chề
Vợ là tín hiệu đèn xe
Xanh – cho đi chợ, đỏ – về nấu cơm
Vợ là quân lệnh như son
“Trả bài anh nhé” rồi cơn bão về
Vợ là số một chỉnh tề
Mặc gì cũng đẹp đừng chê mà tàn...
Vợ là ca sĩ tài năng
“Anh sai!” điệp khúc tháng năm chẳng rời
Vợ là thám hiểm tuyệt vời
Ví chồng nàng mở chỉ thời vài giây
Vợ là thầy bói đại tài
Chồng vừa hé miệng vợ bài đã ra
Vợ là nhạc trưởng tài hoa
Đêm chồng lệch nhịp sáng là khỏi ăn
Vợ là máy tính siêu thanh
Tiền chồng trong ví tính nhanh hơn chồng
Vợ là thơm ngát đoá hồng
Những lời ngon ngọt chỉ trong chiếc giường
Vợ nguồn năng lượng muôn phương
Cãi nhau với vợ chồng thường cạn pin
Vợ là diễn viên tài tình
Trên giường đổi giọng chồng mình là vua
Vợ là khí tượng chịu thua
Đoán sao nhà sẽ bão mưa lúc nào
Vợ là hacker siêu sao
Mật khẩu facebook, vợ vào như chơi.
Vợ là từ điển sống đời
Hỏi gì cũng biết, toàn lời... vợ ban.
Vợ là “bộ nhớ” siêu phàm
Chuyện xưa tám kiếp, vợ làm như nay.
Vợ nhà tài chính đại tài
Lương chồng chưa thấy đã xài rất êm
Vợ là diễn giả thâu đêm
Chủ đề muôn thuở: “Anh xem lại mình!”
Vợ là “camera an ninh”
Đi đâu cũng bị vợ rình... biết ngay.
Vợ là huấn luyện viên “gầy”
Bắt chồng tập hít đất rày... oằn lưng.
Vợ bình luận viên không lương
Làng trên xóm dưới vợ tường thuật hay
Vợ nhà khảo cổ đại tài
Lục tung quá khứ tìm vài chuyện xa
Vợ là điệp viên tài hoa
Dấu vết người lạ chẳng qua mắt thần
Vợ là vẫn cứ nhất trần
Nửa phần nghiệt ngã, nửa phần mê say
Vợ là cổ tích đời này
Vừa mụ phù thuỷ, vừa thầy tiên tri!
Vợ là cái máy thần kỳ
Tạo con, chúng cứ giống y... như mình
Vợ là bác sĩ gia đình
Nào ai có thể thật tình thực lo
Vợ là áo ấm, tình no
Trò chơi ấy của trời cho diệu kỳ
Vợ là phước báu trời chi
Ta đau vợ thức canh khi ta nằm
Vợ là chỗ dựa âm thầm
Gió đời vặn vẹo... vẫn cầm tay ta
Vợ là chân lý bao la
Thương con, dạy dỗ, một mà không hai
Vợ là lẽ sống tương lai
Là nhà, là lửa, là bài thơ riêng
Vợ là tất cả dịu hiền
Dẫu khi nổi bão vẫn nguyên nghĩa tình
Vợ là cả cuộc đời mình
Thương cho đến tận... bình minh cuối cùng.
16758
YÊU ĐAU - BỆNH KHÔNG MUỐN CHỮA
Phạm Bá Chiểu
Bác sĩ em đẹp hơn tiên
Vừa vào khám đã thấy… ghiền liền tay
Phổi anh bay tựa cối xay
Em kê một nụ cười say cả đời!
Nhiệt kế chưa kẹp đã rơi,
Vì em vừa cúi… tim tôi đứng hình
Ống nghe áp nhẹ tim tình
Nghe vang cối giã cứ thình thịch em!
Môi tôi như trẻ con thèm
Môi em như thể cây kem ngát lừng
Ngẩn ngơ quên cả đau lưng
Chỉ lo tim nhói… vì mừng được yêu!
Em kê thuốc uống sáng, chiều
Tiếng cười em mới là liều... thuốc tiên
Tôi thưa: “Bác sĩ thương tình…
Đừng kê… ánh mắt, tim mình... nhớ nhau”
Chẩn đoán: “Anh bị… yêu đau!
Mạch tương tư mạnh, huyết sầu hơi cao
Đơn thuốc: gối mộng chiêm bao
Ngày ba cử nhớ, tối nào cũng mơ!”
16759
TOA THUỐC THẤT TÌNH
Phạm Bá Chiểu
Tôi vào khám bệnh... thất tình
Bác sĩ hỏi kỹ thuật mình từng yêu?
Tôi rằng xuất mấy trăm chiêu
Các nàng vẫn cứ một điều ra đi
Bác sĩ kê thuốc: phải lỳ
Cứ yêu tới tấp thì ly đằng nào
Rồi kê đơn thuốc liều cao
Phải liều một tí, chiêm bao cho đầy
Tôi về uống đúng đủ ngày
Yêu... em hàng xóm kế ngay phòng mình
Ba ngày tim cứ rung rinh
Kiểu này liệu cái bệnh tình có xong?
Bác sĩ tái khám... trợn tròn:
“Sao tim cậu đập như dồn... trống quân?”
Rằng: “Em váy ngắn, lưng trần
Đi qua... gió thổi cũng thành bão dông!”
“Tránh nhìn môi đỏ, dáng cong
Kẻo chưa hết bệnh... đã xong cuộc đời!”
Nhưng mà ối bác sĩ ơi
Sống không yêu thế, sống thời làm chi
16760
PHẬN ĐÀN ÔNG
Phạm Bá Chiểu
Rằng tôi chút phận đàn ông
Ham mê tửu, sắc cũng không ngược đời
Em xinh thế như không là sự thật
Cho anh tin Hà Nội chính thiên đường