Thơ » Anh » Thomas Moore
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 20/09/2022 16:50
When twilight dews are falling soft
Upon the rosy sea, love,
I watch the star, whose beam so oft
Has lighted me to thee, love.
And thou too, on that orb so dear,
Dost often gaze at even,
And think, tho’ lost for ever here,
Thou’lt yet be mine in heaven.
There’s not a garden walk I tread,
There’s not a flower I see, love,
But brings to mind some hope that’s fled,
Some joy that’s gone with thee, Love.
And still I wish that hour was near,
When, friends and foes forgiven,
The pains, the ills we’ve wept thro’ here
May turn to smiles in heaven.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 20/09/2022 16:50
Khi sương chiều nhẹ êm rơi
Biển hồng sắc thắm, tình ơi là tình,
Ngắm sao trời, toả lung linh
Ánh soi đổ xuống chúng mình, yêu thương.
Em rằng, thiên thể thân thương,
Ngắm nhìn chăm chú rất thường với em,
Cho rằng, vĩnh viễn mất em,
Em xin là của anh trên thiên đường.
Anh không thả dạo trong vườn,
Không hoa anh ngắm, tình thương yêu này,
Nhưng mang tâm vọng vụt bay,
Niềm vui đó em lạc loài, Yêu thương.
Anh hằng ước phút uyên ương,
Khi bè bạn, kẻ thù tương giao tình,
Niềm đau, nỗi khổ khóc mình
Trên thiên đường nụ cười tình gọi ta.