Hai mươi năm trời lưu lạc
Hai mươi năm trời xa quê
Từ miền đất lạ
Hăm hở em về.

Thành phố mình vẫn đẹp
Đất nước mình vẫn xanh
Bao nụ hồng vẫn nở
Trong nắng sớm trong lành.

Tuổi thơ xưa mình hái ổi
Tuổi thơ xưa mình lội sông
Giữa dòng đời xuôi ngược
Em còn nhớ tôi không?

Em chợt kêu bằng tiếng Pháp
Em chợt hỏi bằng tiếng Anh
Em cúi đầu ôm mặt
Nước mắt buồn chảy quanh.

Hai mươi năm trời lưu lạc
Hai mươi năm trời xa quê...


1994

Khi còn bé tôi có một cô bạn gần nhà rất thân. Năm 1974, cô theo gia đình sang định cư ở miền bắc nước Pháp. Đến năm 1994 (20 năm sau) thì cô về nước. Cô biết đến 4 thứ tiếng: rất giỏi tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Đức và tiếng Tây Ban Nha nhưng tiếng Việt thì cô hầu như lại không còn nhớ được gì...

Nguồn:
1. Báo Áo trắng, số 56, 1995
2. Gói mây trong áo, NXB Trẻ, 2003