Vì giữa họ không gian trở nên mờ đục
Tín hiệu mùi xoa tan biến vĩnh hằng
Họ là tình nhân trong chuông lễ Phục sinh
Trở về từ Rome, tim theo nhịp sóng dồn

Họ là tình quân khi màn đêm buông xuống
Trên đường đi đến ngưỡng cửa các kinh thành
Họ là dòng sông và gương nước biến nhanh
Cánh cửa ngôi mồ và quả tim rắn độc

Bao tiếng chim bao tiếng vang bao tình yêu bùng cháy
Đã tụ vào ác mộng dưới tầng sâu
Bao thuyền viên đã làm gãy tay chèo
Khi chèo khuấy dòng triều đầy bạch tuộc

Bao tiếng gọi biến tan khi bay qua sa mạc
Trước khi va các khung cửa đô thành
Bao thầy tu chết treo vào tràng hạt
Bao phản trắc trong thời gian nội chiến

Tín hiệu mùi xoa trong mây tan biến
Tấm khăn kia trong tựa cánh chim bay
Các cô gái đêm khuya ngắm hình dáng khăn tay
Cánh chim âu hiện lên trên gương mặt

Những mái chèo không còn khua bến nước
Vẳng tiếng chuông ngân nga ở thành Rome
Vạn vật lặng im vì hoàng hôn từ giã
Đánh đổi lấy rượu, táo và muối ăn

Các vì sao ở trên trời đã tắt
Hỡi bầu trời, hỡi Thiên để, hỡi trăng sao
Mọi tình yêu ghi ở cửa mỗi nhà
Và số phận ghi trên mỗi bàn tay

Hỡi Thiên để, tôi không biết vườn cây và lâu đài Người ở
Tôi biết hương hoa Người đã tạo ra
Những con đường choáng ngợp bầy la dạo bước
Là mây trắng mỗi chiều bay lơ lửng

Hỡi Thiên để trong lòng thác với ghềnh
Trôi đi cuồn cuộn
Là hư vô của người yêu duy nhất
Nàng tắm giữa cá vàng lấp lánh bơi

Đớp trời xanh dưới cầu vồng muôn thuở
Nàng đâu phải nữ đồng trinh hay tiên nữ
Chân vắt lên trăng khuyết sáng hành tinh
Trong tiếng kêu của guồng thép rung rinh

Ngoài tầm ngắm của vọng kính thiên văn
Hỡi Thiên để nơi áo trắng các tình nương trang điểm
Hứng những cánh khăn và cả hương thơm
Ngọn cỏ lãng quên trong vườn hoa chói lọi?


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)