23.00
Thể thơ: Thơ mới bảy chữ
Thời kỳ: Hiện đại
Từ khoá: Sài Gòn (62)

Đăng bởi tôn tiền tử vào 07/11/2019 14:45

Vâng, bạn ạ, bao người đau khổ lắm.
Không cửa nhà, không một chiếc giường rơm.
Và trong lúc chúng ta đều no ấm,
Biết bao người không có một tô cơm!

Bạn có thấy hạng người nghèo khó,
Những đàn bà, con trẻ, kẻ già nua.
Rách tàn tạ, áo quần gần không có,
Nằm đầu đường, dãi nắng với dầm mưa.

Những hành khất xác xơ, đầu ủ rũ,
Ngày ngồi xin góc chợ khách đi qua.
Bạn biết tối họ nằm đâu để ngủ?
Bên bìa thành, trong những bãi tha ma!

Một đêm lạnh, lê kiếp buồn phiêu khách
Giữa Sài Gòn tịch mịch, gió âm u,
Tôi đã thấy một người cha đói rách
Ôm con ngồi trong xó tối hoang vu.

Con với bố che vài ba tấm giấy,
Nấp khe tường, chịu rét buốt tàn thu.
Người run rẩy như lá cây run rẩy,
Tiếng người rên trong gió vi vu!

Tôi dừng bước xa xa nhìn ngơ ngác,
Kía bóng ai thấp thoáng bên lùm cây?
Một thiếu phụ cúi bươi trong đống rác.
Khúc bánh mì còn được nửa gang tay!

Chị rảo bước vội vàng quanh nẻo vắng,
Chui đầu vô một ống cống bên mương.
Dòm vào đó, tôi thấy hai bóng trắng,
Nằm chèo queo, mình mẩy ốm giơ xương!

Hai em nhỏ lạnh run ho muốn ói,
Chị nâng miu gọi dậy: “Con ơi, con!
Này miếng bánh, hai con ăn đỡ đói,
Rồi sáng mai mẹ dắt đi xin cơm.”

Tôi không dám nhìn lâu, lòng trĩu nặng,
Bước đi nhanh trong gió rít đìu hiu!
Tôi đi mãi, lang thang, đường vắng lặng,
Giữa Sài Gòn leo lắt, ánh hoang liêu!

Sông mù mịt, tôi ngồi bên khóm trúc,
Nhìn lên trời, lấp lánh mấy ngôi sao,
Tôi cảm thấy cả bầu trời ô nhục,
Bởi kiếp người mang hận suốt đêm thâu!

Tôi biết lắm ai ơi, tôi biết lắm,
Nghiệp trần ai, ai nhục với ai vinh:
Nhưng phải được mọi người đều no ấm,
Mỗi mái nhà cho mỗi kiếp sinh linh.

Muốn cứu nước, thương dân, đâu phải khó!
Chỉ làm sao cho hết thảy nhân dân
Mỗi bữa đầy tô cơm ai cũng có,
Và mỗi mùa, đủ mảnh áo che thân!

Phải làm sao cho hết người đói lạnh,
Phải làm sao cho hết kẻ bần hàn,
Và làm sao những tâm hồn hiu quạnh
Được niềm vui trong an ủi hân hoan.

Đâu còn có những tiếng kêu rên rỉ
Trong lòng người thành thị với thôn quê,
Nếu tất cả đều tự do hoan hỉ,
Nếu mọi người đều ấm áp no nê!

Đêm nay lạnh, ta ngồi bên khóm trúc,
Nhìn lên trời mờ mịt mấy ngôi sao,
Gió mai mỉa cả bầu trời ô nhục,
Bởi kiếp người mang hận suốt đêm thâu.


1952

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]