25.00
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại
1 người thích

Đăng bởi tôn tiền tử vào 07/10/2014 06:17

Khoác áo đứng bên cây. Mưa cuối đông thêm lạnh. Lá xếp lên nhau. Anh tưởng tượng cây đang mơ chùm rễ đi trong đất. Mơ gốc cây không còn chỗ cũ. Sớm mai mặt đất tỉnh dậy, thấy cây đi cùng với mỗi người.

Mải mê chăm sóc, vun xới, đợi ngày cây tươi tốt, lá cành mát nơi anh đứng, tán xoè lấn vòm trời. Chim chóc đậu xuống ngôi nhà rộng, chuyền cành, hót vang không lối ra. Em đặt tay lên anh. Giấc mơ lá cây chở che hoa trái.

Mỗi ngày anh được hồi sinh từ vòm lá, chập chững, biết lo toan, để sớm mai bắt đầu một đời sống khác. Biết bao lần anh hạc gày khắc khổ, rồi sum suê bên cây. Là đứa trẻ mải chơi bóng mát, mỗi vui buồn anh lại ngước lên.

Rũ bỏ vỏ hạt tràn sương nắng. Tâm trái đất hút chùm rễ non. Lá mầm che mặt đất. Gió bão có thể bẻ gãy, sâu bọ có thể đục khoét, làm mồi cho gia cầm, lưỡi cuốc lưỡi mai vô tình có thể bằm nát nơi khởi đầu bạt ngàn diệp lục, nơi đại thụ ngàn năm. Sự sống ra đời như ta khát khao vùi lưỡi mềm vào thân thể nhau, như trời rộng ùa xuống chật căng mầm hạt.

Quả ngọt lành. Mong manh đắng chát. Lơ lửng giữa trời. Lăn trên cỏ. Rơi vào giấc mơ dâng hiến đắm say. Tắm gội bằng bóng tối của đất. Nhắm mắt anh hình dung quả chín rụng vào cơ thể, nước quả óng vàng loang chảy, ấp ủ anh thành hạt nhân bùi trong ruột mát thơm. Tưởng tượng em nhặt anh lên, hít hà, cắn ngập vào lớp vỏ mịn. Nâng niu không vỡ hạt. Bao bọc. Chờ mưa phùn gieo anh nơi đất ấm.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]