Trang trong tổng số 20 trang (195 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Tình ca (2) (Hermann Hesse): Bản dịch của thanhbinh82_tp

Anh là con hươu, em là con hoẵng
Anh là cây xanh, em là cánh chim
Mặt trời là em, tuyết trắng là anh
Ngày dài là em, mộng lành là anh

Đêm đêm từ trong giấc mộng xa xăm
Bay đến bên em chim nhỏ hiền lành
Với đôi cánh rực vàng như ánh lửa
Hát ru em bản tình ca đôi lứa
Thật dịu dàng, sâu lắng như lòng anh


(Dự án dịch thơ của Thi Viện)
Ảnh đại diện

Tình ca (2) (Hermann Hesse): Bản dịch của Phụng vũ cửu thiên

Anh là con hươu, còn em con hoẵng
Em là con chim, anh là cây cao
Mặt trời là em, anh là tuyết trắng
Ngày là em, anh là giấc mơ nào.

Đêm đêm, từ nơi đâu chốn mộng
Anh là con chim vàng dang đôi cánh rộng
Đến bên em, hát ru giấc say nồng
Hát cho em bản tình ca mênh mông
Hát cho em bằng tấm lòng của anh.


(Dự án dịch thơ của Thi Viện)
Ảnh đại diện

Tình ca (2) (Hermann Hesse): Bản dịch của Thuỵ Anh

Anh là con hươu, em là con hoẵng
Anh là thân cây, em là chim quý
Em là mặt trời, anh là tuyết giá
Em là ngày dài, anh là giấc mơ…

Đêm đêm môi anh trong giấc ơ hờ
Gửi đến em một con chim vàng nhỏ
Giọng trong veo, cánh mang màu lửa
Nó hát hoài một khúc tình ca
Hát cho em yêu bài ca của lòng anh…


(Dự án dịch thơ của Thi Viện)
Ảnh đại diện

“Đêm mùa xuân nồng ấm...” (Heinrich Heine): Bản dịch của thanhbinh82_tp

Đêm mùa xuân nồng ấm
Khiến hoa nở tưng bừng
Tim tôi không để ý
Thế là nó lại yêu.

Trong vườn đầy hoa thắm
Hoa nào ngự tim ta?
Hoạ mi vang tiếng hót
Huệ kia, hãy coi chừng

Ảnh đại diện

“Đồi và nhà soi bóng...” (Heinrich Heine): Bản dịch của thanhbinh82_tp

Đồi và nhà soi bóng mình
Dưới dòng sông Ranh lấp lánh
Thuyền của tôi căng buồm rộng
Lướt đi trong ánh mặt trời.

Tôi nhìn con sóng lăn tăn
Đang nối đuôi nhau hiền lành
Trong tôi dâng bao cảm xúc
Từ lâu giữ kín trong lòng.

Sự quyến rũ của dòng sông lộng lẫy
Cùng với bao lời hứa tuyệt vời
Nhưng tôi biết trong lòng sông lấp lánh
Chỉ toàn là cái chết và bóng đêm

Niềm tự hào là đây, sự nham hiểm là đây
Đòng sông ơi, trông em thật tuyệt vời
Em cũng biết làm duyên làm dáng
Bằng nụ cười xinh đẹp, thơ ngây


(Bản dịch thơ của một thành viên của TV)
Ảnh đại diện

Bài hát của những đứa trẻ đã chết (Friedrich Rückert): Bản dịch của thanhbinh82_tp

Mùa hè đã che mờ và an ủi các con tôi
Bằng những bông hoa ngát hương trên mộ
Giờ đây tôi mới tin rằng những bông hoa
Được sinh ra bằng những chồi non bé nhỏ

Giờ đây khi cơn giận dữ của mùa đông
Đã làm đông cứng những đứa trẻ mùa xuân
Cái ảo giác ngọt ngào đã cuối đầu
Và những vần thơ cũng chỉ đền bù một phần nào mất mát

Những đứa trẻ là niềm hạnh phúc, là nỗi đau của tôi
Chúng không bị chôn vùi nơi lớp đất cằn khô
Mà chúng đang ngủ yên nơi trái tim tôi mềm yếu

Nỗi nhớ thương của tôi giờ đã thành đống lửa đỏ hoa hồng
Để nở ra những bài hát an ủi như ngọn lửa từ những ngọn nền thần kì
Mà thay vì những bài hát sẽ nở thành những đoá hồng tươi.


(Dự án dịch thơ của Thi Viện)
Ảnh đại diện

Cậu bé trong con ngỗng (Friedrich Rückert): Bản dịch của Hoàng Tâm

Ngày xưa, có cậu bé
Đùa chơi trên nóc nhà.
Mái nhà thì hẹp quá
Cậu chạy đùa đến ghê.

Cẩn thận không thì té!
Dứt lời cậu ngã luôn.
Rớt từ trên mái nhà
Thật may chưa gãy cổ.

Rơi vào chiếc thùng gỗ
Chứa đầy nước. Không sao,
ướt nhèm như chuột nước.
Chuyện kì lạ biết bao!

Một con ngỗng lao ra
Vục đầu mò thùng nước.
Nuốt chửng ngay cậu bé
Bụng căng phồng thật to.

Cậu vẫy vùng hốt hoảng
Đạp, dãy trong bụng ngỗng
Ngỗng gào lên: quạc! quạc!
Bà đầu bếp nhức đầu.

Tức giận bà mài dao
Dao không sắc, thì sao?
Ngỗng vẫn đau, vẫn thét
Chẳng bớt hơn chút nào.

Mọi người quây bắt ngỗng
Định thịt nó, chiên lên.
Mừng ngày Lễ Giáng sinh
Món ngỗng quay thật tuyệt.

Bà đầu bếp vặt lông
Rồi moi luôn bộ ruột.
Chảo chiên đầy mỡ nóng
Cậu bé có sao không?

Cậu bé vẫn còn sống.
Bụng ngỗng thật là dầy.
Trên bàn, đĩa ngỗng quay
Đang chờ người đến chặt.

Người cha chặt đôi ngỗng
Cậu bé có sao không?
Không sao đâu. Cậu bé
Chui nhanh ra khỏi bụng.

Giật mình bắn khỏi bàn
Ghế cha thành bỏ trống.
Cậu bé ngồi vào luôn
Cười nhạo chê con ngỗng.

“Mày đã ăn thịt tao
Nên tao được ăn mày”
Cậu bè nhồm nhoàm nhai
Để mừng điều may mắn.

Cả nhà cùng ăn ngỗng
Không thừa một chút nào.
Chỉ còn hai cái cẳng
Cho con mèo hưởng chung.

Con chuột chẳng được gì
Chuyện đến đây là hết.        (Nó bảo chuyện chán chết)

Còn chuyện gì nữa đây,
Vui cùng ngày Giáng sinh?
Là bài học năm mới:
- Nghiêm túc với mái nhà!     (Cẩn thận trên mái nhà)


(Hoàng Tâm dịch tặng các cháu bé trong gia đình Thi Viện
và cảm ơn Sabina, thanhbinh đã dịch)

(Dự án dịch thơ của Thi Viện)
Ảnh đại diện

Đám tang Agnes (Friedrich Rückert): Bản dịch của thanhbinh82_tp

Khi em chạm vào những căn phòng thiêng liêng
Từ đôi cánh em vang lên tiếng lạ kỳ
Những tiếng nài van thì thào của lá
Xin đừng mang đi những nỗi đau kia.

Ôi những đám mây đầy hương thơm quyến rũ
Quyện vào trong từng chiếc rèm cửa của em
Hỡi cô gái xinh đẹp, mơ mộng kia ơi,
Người mà tôi hằng van xin vào mỗi sáng.

Nàng đang ngủ! nàng không muốn thức dậy
Và chúng ta hãy trông chừng nỗi đau kia giúp nàng
Hãy cầu nguyện cho linh hồn của nàng, yên nghỉ.

Sự khao khát đã mang người sắp trở thành cô dâu đi
Và với cánh tay đang say sưa hạnh phúc
Một người nằm bên nàng như những hạt bụi nằm kề nhau.


(Dự án dịch thơ của Thi Viện)
Ảnh đại diện

Amaryllis (Friedrich Rückert): Bản dịch của Hoàng Tâm

Khi anh nhìn ngắm em yêu
Ồ, A-ma-ryllis hơn nhiều bức tranh
Nếu anh, một nhà phê bình
Thì anh chỉ viết điều mình đáng ghi

Dẫn em vào giới thượng lưu
Ở đây tước hiệu có nhiều bậc chia
Em sinh từ chốn làng quê
Nhưng ai nào có lời chê khinh thưòng?

Tâm hồn toát vẻ thanh cao
Nên ai ngờ vực, ai nào hờn ghen
Dẫu em thân phận thấp hèn.
Từ miền lau sậy, bụi sàn cỏ phơi.

Ai thay dòng họ của em?
Chính nhà thơ, người không quen la rầy,
Thích điều chân thật thẳng ngay,
Như ngài bá tước thường hay răn mình.

(Hoàng Tâm dịch, ngày 4-8-2007)


(Dự án dịch thơ của Thi Viện)
Ảnh đại diện

Amaryllis (Friedrich Rückert): Bản dịch của thanhbinh82_tp

Khi anh nhìn ngắm em, em yêu dấu của anh
Ôi Amaryllis, em là những bức tranh nghệ thuật
Anh thấy mình như thể là nhà thơ
Để viết tặng em những gì xứng đáng

Khi anh mang em vào trong tập thể ấy
Nơi những con người mà cấp bậc được viết trên bảng kia
Còn em, đứa con của cánh đồng quê
Ai là người đã khinh thường em thế?

Họ dường như không nghi ngờ vẻ quý phái của em
Họ cũng không trừng phạt, họ cũng không ngờ vực
Rằng em đến từ những bụi lau, những sàn cỏ phơi khô

Thế giờ đây, ai là người bù đắp cho em sự nghi ngờ?
Đó chính là nhà thơ, người mà không bao giờ trách móc
Người mà bao giờ cũng tự khuyên mình như một bá tước.


(Dự án dịch thơ của Thi Viện)

Trang trong tổng số 20 trang (195 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] ... ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: