Trang trong tổng số 21 trang (208 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [18] [19] [20] [21]

Ảnh đại diện

Poet Hansy

35
DẤU YÊU XA

Gởi nỗi niềm theo cơn gió xa đưa
Trên lối vắng còn in ngàn kỉ niệm
Tiếng yêu thương vào một chiều loang tím
Hai tâm hồn hoà quyện nhịp lòng ngân.

Ước mơ kia lan toả ánh trong ngần
Đan mộng thắm cho tình thêm hương sắc
Nay riêng mình nghe cõi hồn nghẹn thắt
Ngẩn ngơ lòng, mặn đắng ở đầu môi.

Người ra đi về tận cuối chân trời
Đêm đông lạnh... còn đâu vòng tay ấm
Tim bẽ bàng… nghe nhịp đời chảy chậm
Ngăn cách rồi, hoang hoải chuyện ngày xưa.

Lòng miên man nỗi nhớ nói sao vừa
Ánh trăng bỗng nhạt nhoà không chiếu rạng
Hết thật rồi cung tình nay đã cạn
Mắt lệ nhoà xa xót trái sầu rơi.

Mây lặng thầm gom thương nhớ chơi vơi
Đoá quỳnh trắng như thì thào chia sẻ
Sương phủ mờ đêm tàn trôi lặng lẽ
Dấu yêu nào nay đã hoá tàn tro…

Thuỳ Linh
………………....................................................
*
Hình như trong cuộc đời của mỗi con người, không có gì lưu lại đậm nét trong góc tim bé bỏng và nồng nàn của mình bằng những dấu chân kỷ niệm của một thời đã phải lòng nhau… Quá vãng càng đậm đà, tha thiết thì ký ức dội về càng mãnh liệt, quay cuồng. Và có lẽ sẽ vô cùng đớn đau, thê thiết nếu đó là những hồi tưởng sau khi một cuộc tình tưởng chừng đẹp đẽ như mơ – gần như nắm chắc chiếc bóng hạnh phúc trong tầm tay – bỗng đổ nhào vỡ vụn, có khi chỉ vì một nguyên cớ đẩu đâu, lãng xẹt…

Chúng ta cùng hoà vào tâm trạng đó của tác giả THUỲ LINH trong âm hưởng bài thơ DẤU YÊU XA… để đồng cảm với một trái tim đang run rẩy giữa gió giông của đoạn cuối dốc tình…

Gởi nỗi niềm theo cơn gió xa đưa
Trên lối vắng còn in ngàn kỉ niệm

Tình yêu thật lạ kỳ! Nó không bao giờ đều đều, phẳng lỳ như mặt đường cao tốc. Ở đó, luôn hiện diện hai thái cực rất cực đoan đối nghịch nhau: Hoặc là bay bổng lên chín tầng mây của những tháng ngày hạnh phúc khi hai con tim đang quấn quyện trong nhau, hay sẽ là địa ngục với đầy tràn những thảm hoạ mà với sự tưởng tượng phong phú nhất của con người có khi bình thường không nghĩ ra kịp!

Và thật lạ lùng, dù sự thật là đã chia tay, đã không còn cùng nhau quấn quýt trong mảnh vườn tình yêu mật ngọt như nào, nhưng những con tim si tình vẫn không muốn tin rằng đó là sự thật, vẫn cứ hồi tưởng về những mê mệt có thể nay đã xưa cũ, lỗi thời…

Tiếng yêu thương vào một chiều loang tím
Hai tâm hồn hoà quyện nhịp lòng ngân.
Ước mơ kia lan toả ánh trong ngần
Đan mộng thắm cho tình thêm hương sắc

Dẫu thế, nếu lửa tình có thể làm cho con người si dại đến nỗi khạo khờ, quên hết những gì xung quanh để chỉ biết có TA và MÌNH thì cái tái tê của khúc tình vỡ sẽ xé nát con tim và đưa cõi lòng về đối diện với thực tại đớn đau, hoang hoải của sự trống vắng khi bên mình chẳng còn ai trên lối đi tìm về kỷ niệm của thuở hồng mơ…

Nay riêng mình nghe cõi hồn nghẹn thắt
Ngẩn ngơ lòng, mặn đắng ở đầu môi.

Cái khổ nhất là vào lúc cần thiết nhất đó lại chẳng có được một người nào có thể chia sẻ bớt nỗi đau đang giày xéo tâm hồn. Bởi mỗi cuộc tình là một bức tranh đặc thù không giống với bức tranh tình nào của bất cứ ai cả. Làm sao chúng ta có thể đau “giúp” người khác khi họ đang khổ não, thất vọng bởi tan tác đường tình?

Lúc này, chỉ có nhân vật chính một mình đơn độc. lẻ loi đang thất thểu đi trong vỡ nát con tim, giữa hoang tàn kỷ niệm với biết bao cảm xúc phức tạp lẫn lộn từ nhớ thương, giận hờn đến nuối tiếc, níu kéo… Và cũng không loại trừ niềm oán hận mông lung: Hận người yêu phụ tình quên ngãi, hận trời xanh ganh tỵ hồng nhan cắt mối tơ duyên, hận đời bạc trắng như vôi và hận… đủ thứ!

Người ra đi về tận cuối chân trời
Đêm đông lạnh... còn đâu vòng tay ấm
Tim bẽ bàng… nghe nhịp đời chảy chậm
Ngăn cách rồi, hoang hoải chuyện ngày xưa.

Cái khủng khiếp nhất của con người là khi phải đối diện với chính tâm hồn trống rỗng, bạc nhược của mình. Nhưng cái nghiệt ngã của cuộc tình xa đánh đau nẻo lòng khiến dù không muốn cũng phải thức tỉnh trong sự thật oái ăm đang vây phủ quanh mình. Người đi rồi mang theo những gì đẹp đẽ, thơ mông nhất, chỉ sót lại trong vành tim bé nhỏ này những đau thương, tức tưởi cứ hằng đêm thao thức gọi về…

Hết thật rồi cung tình nay đã cạn
Mắt lệ nhoà xa xót trái sầu rơi
……

Sương phủ mờ đêm tàn trôi lặng lẽ
Dấu yêu nào nay đã hoá tàn tro…

Kỷ niệm của một cuộc tình vỡ thật đẹp nhưng chứa đầy nước mắt u sầu của buổi chia ly. Biết nhớ lại sẽ làm đau thêm tâm hồn mình nhưng xưa nay mấy ai đành lòng quên những kỷ niệm đẹp của đời mình, cho dẫu rằng những phút giây hồi tưởng đó có thể làm cho ta xót xa, rệu rã cả cõi lòng mỗi khi bồi hồi ngoái lại…

Thơ Thuỳ Linh thường chất chứa những nỗi niềm cô đặc của khúc tình vỡ. Nó không chỉ khiến tác giả mà còn lây lan sang người đọc những tắc nghẹn trong từng hơi thở của dòng thơ khi nhìn vào bên trong bức tranh loang lỗ, nứt rạn bởi đang bị những vết chém vô hình của một tình yêu gầy gò, vỡ vụn, thương đau… đang hành hạ một trái tim non si tình và ngây dại…

HANSY
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

36
MAI CÓ LỠ

Mai có lỡ đường đời không chung bước
Em riêng mình mang thương nhớ không nguôi
Đêm cô đơn với bao nỗi ngậm ngùi
Giọt lệ nhỏ trên bờ môi mặn đắng

Mai có lỡ tình rơi vào khoảng lặng
Xin anh đừng nhớ đến một chiều mưa
Em bơ vơ trong những phút giao mùa
Ôm đau đớn nghe tâm hồn chết lịm

Mai xa rồi xin anh đừng tìm kiếm
Bến yêu giờ lạc mất chẳng còn nhau
Khúc tình ca vang những điệu u sầu
Bóng dáng cũ nhạt nhoà trong chiều tím

Buổi hẹn nào xin anh đừng lưu luyến
Giấc nghê thường một thuở chẳng còn vương
Ước mơ kia cam trải những đoạn trường
Hiu hắt bóng đêm trăng vàng soi lối

Mai cách nhau,em xin anh đừng vội
Nói bao lời chia cách lịm hồn đau
Dấu yêu xưa nay trót đã úa nhàu
Trăng đêm ấy chỉ còn là hoài niệm

Trần Thuỳ Linh
*******************
*
“Đường vào tình yêu có trăm lần vui, có vạn lần buồn”. Vui đã ít lại càng nhỏ nhoi, mỏng mảnh, mà buồn thì mênh mông bát ngát đến tắc nghẹn từng hơi thở tâm can. Nào ai muốn tình sầu đưa đến nhưng định mệnh của thần tình yêu là thế - là uất ức nghẹn ngào xa xót như bàng hoàng tiếc nuối những khúc tình phụ MAI CÓ LỠ đau đáu niềm khắc khoải của TRẦN THUỲ LINH nghe chát đắng cả tâm hồn.

Mai có lỡ đường đời không chung bước
Em riêng mình mang thương nhớ không nguôi
Đêm cô đơn với bao nỗi ngậm ngùi
Giọt lệ nhỏ trên bờ môi mặn đắng

Xa nhau rổi vẫn ngoái tìm kỷ niệm, vẫn nhắn nhủ đừng nhắc lại quá vãng vàng son một thời đắm đuối tan chảy trong nhau, nhưng kỳ thực dặn KHÔNG là muốn CÓ, để níu kéo chút hương tàn sót lại bởi “Áo nào phai mà chẳng xót chút màu xưa (QD)”

Mai có lỡ tình rơi vào khoảng lặng
Xin anh đừng nhớ đến một chiều mưa
Em bơ vơ trong những phút giao mùa
Ôm đau đớn nghe tâm hồn chết lịm

Cuốn phim hoài niệm như dòng trường thiên cuồn cuộn đổ về, nghe đớn đau nhưng lại thoả lòng. Bởi đó là những âm vang ngọt ngào nhất đã bám rễ trong tim, cắm sâu trong tâm tưởng nên dù không muốn thì khúc ca dĩ vãng vẫn cứ cứa ngọt ngào vành tim kỷ niệm.

Mai xa rồi xin anh đừng tìm kiếm
Bến yêu giờ lạc mất chẳng còn nhau
Khúc tình ca vang những điệu u sầu
Bóng dáng cũ nhạt nhoà trong chiều tím

Tự hành hạ mình trong bể tình quá khứ giờ trở thành vạc dầu sôi đốt cháy thể phách, tâm hồn. Quằn quại nuối tiếc những đêm hoan lạc trên đỉnh Vu Sơn mà dấu vết vẫn còn hằn sâu mồn một.

Buổi hẹn nào xin anh đừng lưu luyến
Giấc nghê thường một thuở chẳng còn vương
Ước mơ kia cam trải những đoạn trường
Hiu hắt bóng đêm trăng vàng soi lối

Và xin người cứ lẳng lặng ra đi, đừng nói thêm gì trong giờ ly biệt. Bởi người ơi, ủi an dối trá thì làm sao băng bó được con tim đang rỉ máu chết lặng trước ngưỡng cửa tử thần. Định mệnh đã an bài người đến rồi đi, khúc tình phụ đã xướng lên những âm thanh não nề thảm thiết thì ích gì đâu những lời nói sáo rỗng muộn màng lấp liếm của tình đời đen bạc mục ruỗng ân tình.

Mai cách nhau,em xin anh đừng vội
Nói bao lời chia cách lịm hồn đau

Giã biệt nhé và xin người đừng nói gì thêm nữa cả. Cứ hãy để lòng ta lặng lẽ tái tê nát tan với muôn ngàn giông bão của đoạn trường.
Ta khẩn khoản xin người lần sau chót ấy!

Dấu yêu xưa nay trót đã úa nhàu
Trăng đêm ấy chỉ còn là hoài niệm

HANSY
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

37
MÀU HOANG TÍM VỠ

Mắt thu buồn đăm đắm khúc sông tương
Chiều bến đợi giọt sương mềm thấm má
Hững hờ theo bóng mây về xa lạ
Ngỡ linh hồn như tượng đá vô tri

Mùa thu nào kẻ ở tiễn người đi
Thôi tan hết tình si đành lỗi hẹn
Thuyền ra khơi có bao giờ trọn vẹn
Mãi xa xôi cánh én biệt tung trời

Chiều nhạt dần hoen màu nắng chơi vơi
Buông đêm tối nửa vời soi vô tận
Để thiên thu ngàn năm, ngàn năm vẫn
Đuối chờ mong lận đận mắt thương sầu
Đêm ngọt ngào vầng trăng cũ về đâu

Tình ngăn cách đẫm màu hoang tím vỡ
Đứng im nghe dỗi hờn trong hơi thở
Mà người thương mãi đợi đến bao giờ...
.
Mỹ Phương
*
Nếu mùa thu khiến con nai vàng tơ non của Lưu Trọng Lưu ngây thơ ngơ ngác trước cổng vườn tình với bao ngỡ ngàng đầu đời của khúc ca tình tự thì lòng thu trong MÀU HOANG TÍM VỠ của nàng thơ MỸ PHƯƠNG đã chín muồi với những âm ba khắc khoải của một trường ca tiễn biệt chao chùng…

Mắt thu buồn đăm đắm khúc sông tương
Chiều bến đợi giọt sương mềm thấm má
Hững hờ theo bóng mây về xa lạ
Ngỡ linh hồn như tượng đá vô tri

Chờ đợi là nỗi đau day dứt khôn nguôi của lòng người, càng thê thiết hơn khi phải đợi chờ tình yêu mà mình không hề biết đến bao giờ mới quay đầu trở lại, để mãi hoài đồng vọng tiếng u buồn thê thiết, trăn trở từng đêm trong hoang mang vì câu trả lời rơi nghĩm vào thinh lặng

Mùa xuân hẹn mùa thu em trở lại
Bên đời đi còn giữ mãi hay không
[Bùi Giáng]

Liệu có thể sẽ xảy ra cảnh “xa mặt cách lòng” hay không khi đường đời thì chứa nhiều bất trắc và cám dỗ, lòng người thì mong manh như giấy chỉ một tia lửa ma mị bén vào là biến thành tro bụi và tác tan đi giữa gió bão của mặt trái tình đời? Sao lời hẹn hò chắc nịch của buổi chia tay giờ bỗng trở thành chênh vênh đến thế, người ơi!

Mùa thu nào kẻ ở tiễn người đi
Thôi tan hết tình si đành lỗi hẹn
Thuyền ra khơi có bao giờ trọn vẹn
Mãi xa xôi cánh én biệt tung trời

Chả lẽ người đi là đi mãi hay sao mà như thấy mất hút vào cuối chân trời huyễn hoặc, để kẻ ở mỏi mòn trong nhớ nhung chờ đợi, gõ canh sầu thắp lửa giữa hư vô, kỷ niệm nào rơi rớt lọt bàn tay, ngày nhung lụa than ôi giờ cháy rụi…

Thời gian tựa cánh chim bay
qua dần những tháng cùng ngày
Còn đâu mùa cũ êm vui
Nhớ thương biết bao giờ nguôi?
[Cung Tiến]

Ngày qua ngày, đêm níu đêm, mùa tiếp tháng… mà mãi hoài tin người vẫn lặng lờ trong vực thẳm nhói lòng của nỗi chờ mong vô vọng. Quá vãng vàng son, kỷ niệm hương trầm… nhưng tóc gió đã thôi bay trong những chiều nhạt nắng, hiu hắt cảnh đời quạnh quẽ bởi cái nghiệt ngã của thời gian như bào mòn, giũa cạn những yêu thương dẫu lòng cứ đinh ninh chung thuỷ muối gừng của buổi trăng thề

Chiều nhạt dần hoen màu nắng chơi vơi
Buông đêm tối nửa vời soi vô tận
Để thiên thu ngàn năm, ngàn năm vẫn
Đuối chờ mong lận đận mắt thương sầu

Lơ láo mắt buồn chọc thủng màn đêm trong những canh trường mất ngủ, dội đập vào tim câu hỏi chẳng được trả lời

Về thao thức canh chầy tìm trở lại
Bốn chân trời người đứng ở nơi nao
[Bùi Giáng]

Rồi hoá đá trong tê lạnh não nùng. Mùa hạnh ngộ, chao ôi, sao nghe mà thăm thẳm!
Đêm ngọt ngào vầng trăng cũ về đâu
Tình ngăn cách đẫm màu hoang tím vỡ
Đứng im nghe dỗi hờn trong hơi thở
Mà người thương mãi đợi đến bao giờ....
***
Với những ngôn từ đầy mượt mà mại mềm dìu dặt trong giai điệu tình yêu, Mỹ Phương đã đưa người đọc về những bến tình hoang sơ mà mỗi người trong chúng ta ít nhiều một hai lần gì đó đã từng đối diện khi cùng một nửa của mình đồng hành khám phá cái ẩn mật thiêng liêng của con đường tình sử đầy hoa thơm cỏ lạ nhưng cũng không hiếm hố hầm đèo dốc của những mảng tối cuộc tình… Để mà bâng khuâng cho cái mong manh của một sân khấu đời đầy huyền thâm và mộng mị!

HANSY
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

38
ĐƯỜNG XƯA BƯỚC VỘI

Ngoài xa vắng hoàng hôn chừng sắp tắt
Vạt nắng chiều trải sắc úa màu hoen
Đắm miên man giữa đường phố hoa đèn
Bàn chân mỏi chưa quen đời cô lữ

Mãi bước lên chuỗi ngày dài quá khứ
Vần thơ buồn tình sử chép ngàn thương
Thời gian trôi theo cuộc thế vô thường
Vùng ký ức vẫn thương về kỷ niệm

Có lẽ nào trong giấc mơ mầu nhiệm
Tình trở về trang điểm buổi ban sơ
Ôm vòng tay tìm lau mắt lệ mờ
Rồi tan biến thẩn thờ đong tiếc nuối

Mưa phùn rơi cuối đường xưa bước vội
Dõi chiều nào vẫy gọi sắc hoa tươi
Tình xa xôi hoài nhau phút ngọt bùi
Cho nồng ấm đêm trôi vào bất tận...

Mỹ Phương
*
Nắng quái chiều hôm đẹp nhưng luôn ẩn chứa một cái gì đó u uẩn lụi tàn, phải chăng nắng biết mình như ánh lửa ngọn đèn bùng lên lần cuối trước khi tắt nên thường ngầm ẩn cái không vui bên trong sự rực rỡ chói loà? Và khi ánh tà dương chuẩn bị nhường chỗ cho thâu đêm thì tự dưng muốn ngoái lại quãng đường vừa qua vì khi bóng tối đã phủ tràn lấy gì mà trông ngóng? Hình như đó cũng là tâm trạng của tác giả MỸ PHƯƠNG trong ĐƯỜNG XƯA BƯỚC VỘI khi đang lơ lửng giữa thời khắc nhạy cảm Ngày – Đêm.

Ngoài xa vắng hoàng hôn chừng sắp tắt
Vạt nắng chiều trải sắc úa màu hoen
Đắm miên man giữa đường phố hoa đèn
Bàn chân mỏi chưa quen đời cô lữ

Lê bước chân từ quá vảng nặng nề lặng lẽ đan xen hoài mơ và thất vọng, nắng gió và bão bùng, thực và mộng, ảo và chân… Dẫu là thế vẫn hoài nhung nhớ, vẫn lịm đi trong từng đợt sóng xô bờ…

Mãi bước lên chuỗi ngày dài quá khứ
Vần thơ buồn tình sử chép ngàn thương
Thời gian trôi theo cuộc thế vô thường
Vùng ký ức vẫn thương về kỷ niệm

Để dối lòng mình trốn vào cõi ước, tìm cái huyễn mơ che lấp thực tại đau buồn. Vẫn mãi hoài ấp ủ giữa vành tim niềm cháy bỏng khắc thơm mùa hạnh ngộ, cho nụ hồng tươi lên màu mật, trang điểm ngôi tình cho rạng rỡ lại buổi đầu tiên. Và ấm êm thay vòng tay chắc nịch ân tình hong khô lệ ngày nao làm tim vỡ.

Có lẽ nào trong giấc mơ mầu nhiệm
Tình trở về trang điểm buổi ban sơ
Ôm vòng tay tìm lau mắt lệ mờ

Nhưng thực tại vẫn luôn ẩn chứa bao điều nghiệt ngã, mê lịm bao nhiêu thì khi tỉnh giấc Nam Kha càng đắng đót bấy nhiêu. Cái vỡ vụn hoang tàn của ngày không nhau đau đớn mỡ màng xiết bao! Làm sao một chút mơ mòng huyễn ảo còn rơi rớt chút đỉnh có thể đủ lấp vùi che giấu được bi thương?

Rồi tan biến thẫn thờ đong tiếc nuối

***
Nắng đã tắt từ lâu, bóng tối đêm đen lấn tràn dương thế. Đã vậy, những màn mưa còn cố tình che khuất chút le lói cúa nẻo đường về trong ký ức.

Mưa phùn rơi cuối đường xưa bước vội

Dẫu vậy người ơi, những vàng son quá vãng tình thơ vẫn tràn đầy sức sống trong trong vành tim dường như đang rệu rã cố dõi tìm một hương chiều xưa cũ, ở đó có Ta-Em và có cả môi thương tím rịm ân tình.

Dõi chiều nào vẫy gọi sắc hoa tươi
Tình xa xôi hoài nhau phút ngọt bùi
Cho nồng ấm đêm trôi vào bất tận...

Thơ Mỹ Phương luôn nồng nàn sắc thái tình yêu, làm choáng ngợp và luyến lưu bạc bàng trong tâm khảm người đọc, dâng hiến cho đời những phút giây yên ả giữa bộn bề cơm áo của hôm nay…

HANSY
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

39
CÒN TIẾNG GỌI

Anh đi rồi thời gian dài đăng đẳng
Khoảnh khắc buồn sâu lắng chạm vào đêm
Tàn cơn mưa còn quanh quẩn nỗi niềm
Trong ngõ hẹp con tim chừng mệt mỏi

Chiều đã tắt dòng đời buông quá vội
Ai đi rồi, lòng vẫn đợi chờ nhau
Nghe lẻ loi tiếc nuối dõi chuyến tàu
Đưa định mệnh vùi sâu về dĩ vãng

Quay mặt rồi bóng chiều nghiêng chạng vạng
Đổ khối sầu lai láng tím hoàng hôn
Đường thênh thang thương nhớ luống chập chờn
Mà môi mắt ghen hờn đêm tiễn biệt

Vẫn thầm gọi tình yêu trong tha thiết
Đêm xuống dần ai biết một mình thôi
Tàu đã xa, cơn mưa cũng tạnh rồi
Sao vẫn mãi trên môi còn tiếng gọi...

Mỹ Phương
*
Tiếng còi tàu – Sân ga đẫm mưa – Nỗi lòng chênh chao giữa hai bờ thương nhớ, dỗi hờn… trong một chiều tiễn biệt khiến TIẾNG GỌI tromg những dòng thơ của MỸ PHƯƠNG như xé toang cõi lòng đơn chiếc, vẽ lên một bức tranh buồn thảm lóng lánh sầu thương diệu vợi, u uất, rệu rã và não nề…

Anh đi rồi thời gian dài đăng đẳng
Khoảnh khắc buồn sâu lắng chạm vào đêm
Tàn cơn mưa còn quanh quẩn nỗi niềm
Trong ngõ hẹp con tim chừng mệt mỏi

Người đi mang theo cả nguồn sống của một trái tim đang ngồn ngộn yêu thương. Nghe chừng như rã rời khi lê bước trở về khung trời kỷ niệm, đối diện với hoang vu, lạnh lẽo mà thấy lẻ loi, băng giá, tàn hoang… đến buốt rợn, tê cóng cả tâm hồn. Còn chi đâu mà thiết tha, mong ngóng; còn chi đâu mà náo nức, đợi chờ; khi người đi không nói ngày trở lại, khi con tàu cứ xuôi mãi một chiều trên dòng đời vô định mù xa…

Chiều đã tắt dòng đời buông quá vội
Ai đi rồi, lòng vẫn đợi chờ nhau
Nghe lẻ loi tiếc nuối dõi chuyến tàu
Đưa định mệnh vùi sâu về dĩ vãng

Chiều đã tắt hay lòng người đã tắt, khi ánh nến rỡ ràng yêu thương thuở nao đang chập chờn hấp hối trong một chiều ly biệt? Cái giây phút chia tay cứ như là không phải thực, nhưng lại rất thực này khiến xé nát lòng người ra nghìn mảnh. Ôi, thật là hãi hùng làm sao khi bắt đầu kể từ đây sẽ là những tháng ngày đan xen giữa hy vọng và thất vọng của lắm buổi héo hắt đợi chờ, khiến tâm hồn biến thành một bãi chiến trường khốc liệt giữa nhớ nhung và hờn dỗi, giữa giận và thương… gặm nát con tim mù loà, đau thương, mỏi mòn và tội nghiệp!

Quay mặt rồi bóng chiều nghiêng chạng vạng
Đổ khối sầu lai láng tím hoàng hôn
Đường thênh thang thương nhớ luống chập chờn
Mà môi mắt ghen hờn đêm tiễn biệt

Dẫu là thế! Dẫu cho dòng đời nhiều nghiệt ngã, bất công với tâm hồn; dẫu người đi là đi mãi không hẹn ngày trở lại, dẫu sân ga lạnh lùng chiều tiễn biệt và con tàu vô tình đến tàn nhẫn cướp mang đi khối yêu thương mà ta hằng ủ ấp, quý trọng, nâng niu… về nơi chốn mịt mù thăm thẳm… dẫu những giọt nước mắt trời mặn chát lùa chan xối xả vào lòng người ở lại trong nỗi niềm đơn côi, buốt lạnh… thì vẫn xin một chút tình còn sót lại trong vành tim kỷ niệm thắp sáng mãi ngọn lửa yêu thương vĩnh cửu trong lòng…

Vẫn thầm gọi tình yêu trong tha thiết
Đêm xuống dần ai biết một mình thôi

Và xin mãi được gọi thầm tên ai trong gió…

Tàu đã xa, cơn mưa cũng tạnh rồi
Sao vẫn mãi trên môi còn tiếng gọi...

HANSY
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

40
MÀU HOANG TÍM VỠ

Mắt thu buồn đăm đắm khúc sông tương
Chiều bến đợi giọt sương mềm thấm má
Hững hờ theo bóng mây về xa lạ
Ngỡ linh hồn như tượng đá vô tri

Mùa thu nào kẻ ở tiễn người đi
Thôi tan hết tình si đành lỗi hẹn
Thuyền ra khơi có bao giờ trọn vẹn
Mãi xa xôi cánh én biệt tung trời

Chiều nhạt dần hoen màu nắng chơi vơi
Buông đêm tối nửa vời soi vô tận
Để thiên thu ngàn năm, ngàn năm vẫn
Đuối chờ mong lận đận mắt thương sầu

Đêm ngọt ngào vầng trăng cũ về đâu
Tình ngăn cách đẫm màu hoang tím vỡ
Đứng im nghe dỗi hờn trong hơi thở
Mà người thương mãi đợi đến bao giờ....

Mỹ Phương Phạm
***********************
*
Nếu mùa thu khiến con nai vàng tơ non của Lưu Trọng Lưu ngây thơ ngơ ngác trước cổng vườn tình với bao ngỡ ngàng đầu đời của khúc ca tình tự thì lòng thu trong MÀU HOANG TÍM VỠ của nàng thơ MỸ PHƯƠNG PHẠM đã chín muồi với những âm ba khắc khoải của một trường ca tiễn biệt chao chùng…

Mắt thu buồn đăm đắm khúc sông tương
Chiều bến đợi giọt sương mềm thấm má
Hững hờ theo bóng mây về xa lạ
Ngỡ linh hồn như tượng đá vô tri

Chờ đợi là nỗi đau day dứt khôn nguôi của lòng người, càng thê thiết hơn khi phải đợi chờ tình yêu mà mình không hề biết đến bao giờ mới quay đầu trở lại, để mãi hoài đồng vọng tiếng u hoài, trăn trở từng đêm trong hoang mang vì câu trả lời rơi nghĩm vào thinh lặng

Mùa xuân hẹn mùa thu em trở lại
Bên đời đi còn giữ mãi hay không
(Bùi Giáng)

Liệu có thể sẽ xảy ra cảnh “xa mặt cách lòng” hay không khi đường đời thì chứa nhiều bất trắc và cám dỗ, lòng người thì mong manh như giấy chỉ một tia lửa ma mị bén vào là biến thành tro bụi và tác tan đi giữa gió bão của mặt trái tình đời? Sao lời hẹn hò chắc nịch của buổi chia tay giờ bỗng trở thành chênh vênh đến thế, người ơi!

Mùa thu nào kẻ ở tiễn người đi
Thôi tan hết tình si đành lỗi hẹn
Thuyền ra khơi có bao giờ trọn vẹn
Mãi xa xôi cánh én biệt tung trời

Chả lẽ người đi là đi mãi hay sao mà như thấy mất hút vào cuối chân trời huyễn hoặc, để kẻ ở mỏi mòn trong nhớ nhung chờ đợi, gõ canh sầu thắp lửa giữa hư vô, kỷ niệm nào rơi rớt lọt bàn tay, ngày nhung lụa than ôi giờ cháy rụi…

Thời gian tựa cánh chim bay
qua dần những tháng cùng ngày
Còn đâu mùa cũ êm vui
Nhớ thương biết bao giờ nguôi?
(Cung Tiến)

Ngày qua ngày, đêm níu đêm, mùa tiếp tháng… mà mãi hoài tin người vẫn lặng lờ trong vực thẳm nhói lòng của nỗi chờ mong vô vọng. Quá vãng vàng son, kỷ niệm hương trầm… nhưng tóc gió đã thôi bay trong những chiều nhạt nắng, hiu hắt cảnh đời quạnh quẽ bởi cái nghiệt ngã của thời gian như bào mòn, giũa cạn những yêu thương dẫu lòng cứ đinh ninh chung thuỷ muối gừng của buổi trăng thề

Chiều nhạt dần hoen màu nắng chơi vơi
Buông đêm tối nửa vời soi vô tận
Để thiên thu ngàn năm, ngàn năm vẫn
Đuối chờ mong lận đận mắt thương sầu

Lơ láo mắt buồn chọc thủng màn đêm trong những canh trường mất ngủ, dội đập vào tim câu hỏi chẳng được trả lời

Về thao thức canh chầy tìm trở lại
Bốn chân trời người đứng ở nơi nao
(Bùi Giáng)

Rồi hoá đá trong tê lạnh não nùng. Mùa hạnh ngộ, chao ôi, sao nghe mà thăm thẳm!

Đêm ngọt ngào vầng trăng cũ về đâu
Tình ngăn cách đẫm màu hoang tím vỡ
Đứng im nghe dỗi hờn trong hơi thở
Mà người thương mãi đợi đến bao giờ....

***
Với những ngôn từ đầy mượt mà mại mềm dìu dặt trong giai điệu tình yêu, Mỹ Phương đã đưa người đọc về những bến tình hoang sơ mà mỗi người trong chúng ta ít nhiều một hai lần gì đó đã từng đối diện khi cùng một nửa của mình đồng hành khám phá cái ẩn mật thiêng liêng của con đường tình sử đầy hoa thơm cỏ lạ nhưng cũng không hiếm hố hầm đèo dốc của những mảng tối cuộc tình… Để mà bâng khuâng cho cái mong manh của một sân khấu đời đầy huyền thâm và mộng mị!

HANSY
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

41
PHỐ VẮNG ANH RỒI

Anh đi rồi phố vắng chỉ mình em
Chân lạc bước vần thơ đêm lạc lõng
Lá vàng úa giữa cõi trần nhạt mộng
Nghe rụng rời tim bỗng lạnh bơ vơ.

Dấu yêu à đêm trắng dệt vần thơ
Hoài trăn trở giữa thẫn thờ xa ngái
Là hồi tưởng những giận hờn xưa ấy
Cứ đợi chờ nhưng chẳng thấy gì đâu.

Vắng anh rồi tim quặn thắt dòng đau
Hoa nhạt sắc nào khoe như ngày cũ
Căn gác lạnh gối chăn hờn không ngủ
Nắng vườn yêu chẳng kết nụ vương thềm.

Dấu yêu à sao không đến gần em
Chiều thứ bảy trao tình môi lịm ngọt
Không bỏ sót từng phút giây bồng bột
Tim quyện hoà sánh bước... được không anh?

Dấu yêu à ước vọng mãi chân thành…

Kiều Trang
*
Được gần bên nhau là mong ước muôn đời của những kẻ yêu nhau, bởi chỉ cần dăm phút giây xa nhau thì thời gian cứ dằng dặc như ngàn trùng cách biệt. Thế nhưng, con đường tình là một cuộc hành trình chứa đầy những quãng đứt gãy, mà ở đó luôn hiện hình bao trắc trở, doạ đe có thể gây ra những đau đớn cho cả tim lòng. PHỐ VẮNG ANH RỒI qua những giai điệu của tác giả KIỀU TRANG, là một trong những lời thở than hoài vọng khi buộc lòng phải tạm biệt người thương.

Anh đi rồi phố vắng chỉ mình em

Có thật thế không?
Thật ra, con phố vẫn thế! Vẫn ồn ào, đông đúc, nhộn nhịp… như sóng triều dâng muôn đời của dòng sông phố thị, vẫn ngựa xe rộn ràng qua lại, vẫn nhoang nhoáng đèn màu của tửu quán, ca lâu… Và cơ man là người… Nhưng tất cả đó đều vô hình, vô nghĩa trong mắt của kẻ đang yêu khi con phố bỗng dưng không còn sự hiện hữu dáng hình người ấy nữa!

Chân lạc bước vần thơ đêm lạc lõng
Lá vàng úa giữa cõi trần nhạt mộng
Nghe rụng rời tim bỗng lạnh bơ vơ.

Tâm trạng của những kẻ đang yêu rất thất thường và phức tạp. Nẻo lòng của họ có thể thăng hoa lên tận chín tầng mây, nhưng rủi thay, cũng có thể lặn sâu xuống mấy tầng địa ngục. Trong thế giới tình yêu, dường như khái niệm “mặt đất” hay “trần gian” là một con số KHÔNG tròn trĩnh và to tướng!

Ôi nắng cũ nhạt mùi hương dã thảo!
Lạnh màu riêu, tảng đá nhớ chân đi
Những cánh chim từ quá khứ bay về
Tà áo mỏng chập chờn phai sắc bướm
[Đinh Hùng]

Tình yêu là một thứ ma tuý mà tạo hoá trao nhầm cho loài người. Nó gây nên những ảo giác và để lại những hậu quả khôn lường. Buồn thay, gia tài đó nhiều khi chứa đầy tiêu cực hơn tích cực. Đúng như một nhạc sỹ nào đó đã viết lời ca: “Đường vào tình yêu có trăm lần vui, có vạn lần buồn”.

Dấu yêu à đêm trắng dệt vần thơ
Hoài trăn trở giữa thẫn thờ xa ngái

Ngay cả khi đang yêu, mà chỉ vì người ấy phải đi xa vì lý do nào đấy có khi rất cụ thể và thường tình như đi công tác, chữa bệnh, nghỉ phép, thăm quê… vẫn khiến cho người còn lại ủ rũ mặt mày, buồn thảm… và không loại trừ có thể ngã bệnh vì… nhớ!

Vắng anh rồi tim quặn thắt dòng đau

Trong suy nghĩ của họ, hai người yêu nhau phải luôn dính liền như hình với bóng. Thiếu một người không chỉ là thiếu cái bóng mà hình như thiếu gần cả cuộc đời của họ. Tất cả chỉ còn là màn đêm tăm tối với những nguy cơ tan tành, đổ vỡ, sai lạc… khủng khiếp nhất của cõi trần.

Là hồi tưởng những giận hờn xưa ấy
Cứ đợi chờ nhưng chẳng thấy gì đâu.

“Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Tâm trạng u sầu lan toả ra không gian xung quanh một màu tang tóc, nhạt nhoà, u ám…

Nắng buồn thương nhớ bên nhau
Nhìn lưa thưa lá niềm đau trong cành
[Bùi Giáng]

Nhận thức thế để thấy rằng mãnh lực tình yêu có sức mạnh vô cùng kinh khiếp, ảnh hưởng to lớn lên tâm trạng con người cả hai mặt tích cực và tiêu cực.

Hoa nhạt sắc nào khoe như ngày cũ
Căn gác lạnh gối chăn hờn không ngủ
Nắng vườn yêu chẳng kết nụ vương thềm.

Dẫu là thế, con người không bao giờ quên đi chút hy vọng sót lại trong góc nhỏ của chiếc hộp Pandora[1]. Âu đó cũng là liều thuốc trường sinh cuối cùng của Thượng đế giúp con người vượt qua nỗi ám ảnh đen tối nhất của cuộc đời mình để hướng về ánh bình minh phía trước.

Dấu yêu à sao không đến gần em
Chiều thứ bảy trao tình môi lịm ngọt
Không bỏ sót từng phút giây bồng bột
Tim quyện hoà sánh bước... được không anh?

THỜI GIAN là vị giám khảo công minh đo lường chính xác sự thuỷ chung và lòng son sắt trong lời hẹn thề dưới trăng, nhưng NIỀM TIN mới chính là liều doping giúp cho những trái tim yêu nhau hoà cùng nhịp đập khi muốn cùng hướng về một bến bờ mộng tưởng lâu dài.

Đó cũng là tiếng thì thầm trong lòng tác giả Kiều Trang khi nhắn nhủ với người thương đang ở rất xa mà cũng rất gần trong tâm tưởng.

Dấu yêu à ước vọng mãi chân thành…

HANSY
[1]Hộp đựng niềm Hy vọng (theo thần thoại Hy Lạp)
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

42
THU TÀN PHAI

Anh đi rồi phố vắng chợt buồn tênh
Ôm nỗi nhớ chông chênh vành tim nhỏ
Thu lá rụng xanh xao phơi đầy ngõ
Dọc ven đường hoa cỏ cũng tàn khô.

Chiều em qua nắng nhạt giọt sương mờ
Góc phố cũ lá sầu buông xào xạc
Hằn dạ tím vần thơ dường tan tác
Giã biệt rồi im bặt hỏi người hay.

Lối em đi trăng xám đã rơi đầy
Hàn Giang đợi hỏi thuyền ai cập bến?
Chắc quên lãng hẹn xưa người đan bện
Để bây chừ... lưu luyến tuổi thanh xuân.

Anh đi rồi thiếu hẳn những bước chân
Nghe thương nhớ trào dâng ran lồng ngực
Đêm đông lạnh riêng mình em thổn thức
Suốt canh dài nỗi nhớ giục từng cơn.

Kiều Trang
…………………………………………………………
*
Tàn phai là một khung cảnh thê lương, ảm đạm… – dẫu phai tàn trong tâm thức hay giữa cảnh vật thiên nhiên thì sự buồn thảm, héo hon cũng vậy mà thôi. Có khi, con tim ô nhiễm sự tàn phai của tình người khiến dáng dấp tàn tạ lây lan sang cả cảnh đời thực tại. Đó cũng chính là tâm trạng của tác giả KIỀU TRANG qua phiên khúc THU TÀN PHAI đầy bi thương, thê thiết và ảo não...

Anh đi rồi phố vắng chợt buồn tênh

Đúng là:

Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ
[Nguyễn Du]

Cái ĐI này hẳn không chỉ là sự ra đi bình thường vì ngay cuối bài thơ vẫn không thấy ló dạng một tia nắng của bình minh hy vọng. Người đi sót lại nỗi sầu xót xa, đắng đót khiến kẻ ở nhìn đâu cũng thấy hoang tàn đổ nát và tê lạnh đến ghê người, nên có thể tạm khẳng định đó là một cuộc chia tay không hẹn ngày tái ngộ, hoặc chính xác hơn đây chính là một cuộc ly tình.

Thu lá rụng xanh xao phơi đầy ngõ
Dọc ven đường hoa cỏ cũng tàn khô

Sự chia tay với cuộc tình quá đột ngột, hoặc chính người trong cuộc cũng không thể nào ngờ tới một kết quả bẽ bàng, đau đớn như thế này khiến mọi thứ như sụp đổ dưới đôi chân đang nặng nề lê bước đi tìm lại chút dư hương của ngày nao mật ngọt thiên đường thuở đôi tim hoà cùng một nhịp ái ân nồng mặn.

Ôm nỗi nhớ chông chênh vành tim nhỏ
Góc phố cũ lá sầu buông xào xạc

Nhưng thật là vô vọng vì mọi nơi chốn tìm lại – dù ngày xưa rạng rỡ ánh hào quang của tình nồng – vẫn chỉ là những điêu tàn của quá vãng vàng son, chỉ làm đau thêm tâm hồn khi muốn quay về vùng trời kỷ niệm. Mà ngay những dòng thơ tự tình ngà nao đầy cuốn hút tâm hồn lãng mạn giờ cũng dường như vô hồn và có ý bỡn cợt nỗi lòng tê tái của kẻ thất tình.

Hằn dạ tím vần thơ dường tan tác

Để rồi trong tuyệt vọng đắng cay vẫn cố trách thầm người tình cũ. Mà còn nhớ, còn trách, còn hận… nghĩa là vẫn còn chút yêu thương nào đó đang rơi rớt trong lòng. Vẫn nhớ hoài lời hẹn ước trầu cau, giờ lữ thứ người có còn lưu không hỡi. Thuyền ra đi tìm bờ bến lạ, bỏ bến xưa tàn rụi với thời gian, những đêm dài cô quạnh giữa trăng ngàn, mắt cứ dõi về nơi mù thăm thẳm.

Lối em đi trăng xám đã rơi đầy
Hàn Giang đợi hỏi thuyền ai cập bến?
Chắc quên lãng hẹn xưa người đan bện
Để bây chừ... lưu luyến tuổi thanh xuân

Chợt thấy thương mình phí hoài tuổi thanh xuân chăm nuôi nhiều mộng ảo, để bây giờ sực tỉnh giữa trống không mà nghe xót lạnh cả cõi lòng hoang vắng. Nếu biết thế người ơi ngày nao đừng thề hẹn, đừng thốt lời sẽ yêu mãi ngàn năm, đừng vẽ ra những cảnh mộng thiên đường, đừng dụ khị con tim non chui vào lồng cay nghiệt… Thì hôm nay nào chịu cảnh ức lòng trong bão giông phản bội, để thút thít hoài trong nỗi nhớ khôn nguôi.

Anh đi rồi thiếu hẳn những bước chân
Nghe thương nhớ trào dâng ran lồng ngực

Tàn phai rồi còn chi mà níu kéo, có hận người thì chỉ thêm xa xót mình thôi. Đành gắng qua mùa đông tẻ lạnh hao gầy của tình đời đen bạc, dù nỗi nhớ cứ rập rình từng đêm kéo ta về hành hạ con tim trong khung trời kỷ niệm xa xưa đầy hoa bướm mà nay tất cả đã điêu tàn như nấm mộ hoang xám ngoét bên đường...

Đêm đông lạnh riêng mình em thổn thức
Suốt canh dài nỗi nhớ giục từng cơn.
…………………

Thơ Kiều Trang bạc bàng những đồng vọng xót xa của tình yêu dội về từ quá vãng. Những thao thức, mỏi mòn như cứa gặm con tim nhỏ bé và lẻ loi giữa đoạn đường tình đang hụt hẫng bởi phong sương. Mong thời gian sẽ là liều thuốc nhiệm mầu xoá tan vùng kỷ niệm đau thương và hàn gắn lại vết thương lòng đã một thời mưng mủ.

HANSY
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 21 trang (208 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [18] [19] [20] [21]