Trang trong tổng số 21 trang (205 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [17] [18] [19] [20] [21] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Poet Hansy

25
CHO EM TỰA VÀO ANH

Cho em tựa vào anh khi bão tố
Giữa cuộc đời sóng gió ngút ngàn xa
Biển cả xô dào dạt khúc tình ca
Lại có lúc vỡ oà muôn bọt bể

Cuộc sống tưởng nhiều khi vẫn thế
Nhưng sóng ngầm chia rẽ sẵn chực chờ
Một phút lơi sẽ ập đến bất ngờ
Thuyền nghiêng ngả xa bờ theo số phận.

Cho em tựa vào anh khi nóng giận
Lửa sẽ tan nắng ấm lại tràn về
Cho cuộc đời cháy bỏng nỗi đam mê
Lại đây em vỗ về an ủi nhé!

Đã lớn rồi sao còn như cậu bé
Ngả vào đây chia sẻ những nỗi niềm
Ai cũng vậy, đều có khoảng trời riêng
Là những điều thiêng liêng hơn tất cả

Cho em tựa vào anh khi vấp ngã
Gượng đứng lên chống trả giữa dòng đời
Có nhiều khi chẳng nói hết bằng lời
Cần yêu thương để vơi đi sầu muộn

Cho em tựa vào anh khi lạc hướng
Cho em tựa vào anh như ước muốn
Cho em tựa vào anh…
Bởi anh là hạnh phúc cuộc đời em.

Minh Hiền
************
*
Tình yêu muôn đời là những khúc tình ca thủ thỉ. Thủ thì với mình và thủ thỉ với tha nhân. Thật đẹp đẽ và nao lòng làm sao khi người tình cất lên những giai điệu ngọt ngào lúc nép vào lòng ta van nài niềm che chở… Hoá ra muôn đời – dẫu là có làm nên những chiến công hiển hách, những sự nghiệp kỳ tài… – thì đoá hồng yêu thương kia vẫn mãi là “phái yếu” giữa giông bão của tâm tình. Đó cũng là những gì mà thi sỹ MINH HIỀN muốn gởi gắm đến người yêu thơ qua tình khúc CHO EM TỰA VÀO ANH…

Cho em tựa vào anh khi bão tố
Giữa cuộc đời sóng gió ngút ngàn xa
Biển cả xô dào dạt khúc tình ca
Lại có lúc vỡ oà muôn bọt bể

Cuộc đời là một biển mê hoặc đầy rủi ro và bất trắc, mà ngay đến những kẻ mạnh mẽ nhất có lúc cũng phải lả tay chèo khi đối diện với thách thức vô bờ. Và tình trường là rốn bão của tâm hồn. Chỉ một loáng sơ sểnh là nó sẽ cuốn ta đi, trôi mãi về phương trời vô định, chẳng thể nào cưỡng lại… Thì cho em tựa vào vai người nhé, để một thoáng hương lòng kịp sưởỉ ấm phút trầm bi.

Cuộc sống tưởng nhiều khi vẫn thế
Nhưng sóng ngầm chia rẽ sẵn chực chờ
Một phút lơi sẽ ập đến bất ngờ
Thuyền nghiêng ngả xa bờ theo số phận.

Mặt hồ phẳng lặng nào ai dám đoan chắc phía đáy vẫn ngủ yên? Nắng đang đẹp, mây bỗng ùn, trời xanh xám rồi những giọt nước mắt mùa Ngâu chợt về làm tái tê tâm trạng. Mưa gió là việc của trời mà trời còn không giữ trọn để trái đất được mãi mãi mùa xuân, thì với những hạt cát li ti như chúng ta trong vũ trụ bao la này, thể nào không có lúc bị những bất ngờ khách quan lẫn chủ quan gây ra tổn thương, đổ vỡ?

Cho em tựa vào anh khi nóng giận
Lửa sẽ tan nắng ấm lại tràn về

Mà lòng người lại đa đoan, phức tạp hơn cả đất trời. Mới mật ngọt của ong rừng chan chứa mộng, quặt rất nhanh xuống chất đắng của mật người, đến nỗi ta choáng váng – thậm chí tê liệt đi – tâm hồn khi đối diện với tốc độ thay đổi siêu thanh của lòng người. Mà lại là lòng của người ta hằng yêu quý mới đau đớn xiêt bao!

Cho cuộc đời cháy bỏng nỗi đam mê
Lại đây em vỗ về an ủi nhé!

Nhưng rồi với những mặc định khoan dung, nhân hậu của tạo hoá ban cho người phụ nữ giúp nàng biến đau thương thành nước Cam lồ tưới xuống an ủi một mãnh thú đang gầm thét trong bi thương, uất nghẹn… Như một người mẹ hiền đang ôm ấp vỗ về và dỗ dành đứa con bất trị đầy hư hỏng của mình…

Đã lớn rồi sao còn như cậu bé
Ngả vào đây chia sẻ những nỗi niềm
Ai cũng vậy, đều có khoảng trời riêng
Là những điều thiêng liêng hơn tất cả

Và khi trái tim yêu của lòng dần lấy lại thăng bằng, ta nhanh chóng trở về làm thân sậy yếu ớt và mỏng manh, để được nép vào bóng tùng cao ngất nghễu, hít thở hơi ấm chở che của đấng trượng phu.

Bởi đã xác định muôn đời trong tâm thức, rằng chỉ xin được làm chiếc bóng đi bên cạnh cuộc đời người, được yêu thương, chở che và ngóng đợi…

Cho em tựa vào anh khi vấp ngã
Gượng đứng lên chống trả giữa dòng đời
Có nhiều khi chẳng nói hết bằng lời
Cần yêu thương để vơi đi sầu muộn

Và bởi người là tất cả của đời ta:

Cho em tựa vào anh khi lạc hướng
Cho em tựa vào anh như ước muốn
Cho em tựa vào anh…
Bởi anh là hạnh phúc cuộc đời em.

HANSY
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

26
XUÂN NỒNG

Xuân đang đến
Tết lại về
Người đi để lại câu thề vấn vương
Còn đây một áng thơ Đường
Tâm tình gửi nhớ người thương thuở nào.

Mưa lất phất
Gió lao xao
Mùa sang đôi lứa ngọt ngào bên nhau
Đường khuya xao xuyến muôn màu
Trầm hương thoang thoảng quyện lâu chẳng ngờ.

Môi si dại
Mắt ngây khờ
Tình thơ gửi gió hoang sơ đất trời
Chắc là vẫn nợ duyên đời
Cho nên lưu luyến không rời bước chân.

Ngồi sát lại
Xích thêm gần
Cho trăng ảo diệu thêm phần đẹp xinh
Người ơi giữ nhé câu tình
Cho Xuân ngào ngọt lung linh môi cười…

MINH HIEN
*
Mùa Xuân muôn thuở vẫn luôn là một khởi đầu ngọt ngào đấy cảm hứng với nhiều âm ba của sóng tình chao chọng. Xuân đất trời cứ đến rồi đi, nhưng Xuân trong lòng thì đôi khi thật lạ lúng, cứ trú ngụ bất hợp pháp trong những vành tim cháy bỏng thương yêu đôi lứa đang rộn ràng với hạnh phúc reo vui. Và XUÂN NỒNGcủa Nàng thơ MINH HIỀN cũng vậy, luôn đầy ắp những quãng nhạc lồng lộng trẻ trung thanh thoát và tình tự…

Xuân đang đến
Tết lại về
Người đi bỏ lại câu thề vấn vương
Còn đây một áng thơ Đường
Tâm tình gửi nhớ người thương thuở nào

Ở một đầu của sự nhớ thương, mùa Xuân chỉ về trong niềm nói “Trạng”. Trạng là bởi làm gì ở cái xứ nắng cháy da người vào quãng đầu năm mà lại có được lất phất mưa bụi bay bay kèm theo cái giá lạnh ngọt sắc như ở phía phía đầu bên kia thương nhớ! Ở đó có sương mù lãng đãng trên mặt hồ huyễn ào tình yêu, lượn lờ chập chùng trong những hàng cây riu ríu con đường thấp thoáng bóng dáng tình nhân quấn quyện…

Mưa lất phất
Gió lao xao
Mùa sang đôi lứa ngọt ngào bên nhau
Đường khuya xao xuyến muôn màu
Trầm hương thoang thoảng quyện lâu chẳng ngờ

Hình như nhờ có cái rét mà người ta cảm thấy ấm áp hơn khi bên nhau thủ thỉ tâm tình, cộng hưởng hơn hơi ấm từ những trái tim hừng hực lửa đam mê cháy bỏng đang san sẻ cho nhau. Để thấy lòng gắn bó hơn khi tựa vào nhau cùng đâm chồi nẩy lộc tô điểm cho vườn yêu giữa cội Xuân lòng. Có lẽ, trong cái nắng chan hoà của buổi đầu Xuân, miền Nam thiệt thòi không ít khi thiếu vắng chất xúc tác giá rét ngọt ngào khiến ds9o67i lòng xích sát nhau hơn.

Môi si dại
Mắt ngây khờ
Tình thơ gửi gió hoang sơ đất trời

Ngẫm lại hình như nhờ duyên phận kết đôi nên cứ dùng dằng luyến lưu mãi trong nhau dẫu không ít lần bão giông tình đời giật xé không thương tiếc hai trái tim nhỏ nhoi và yếu ớt. Những cái hẹn thề của tiền kiếp mơ hồ vẳng lại buộc đời nhau trong ấm áp buổi Xuân về…

Chắc là vẫn nợ duyên đời
Cho nên lưu luyến không rời bước chân

Và rồi tất cả những hù doạ rét mướt của buổi tàn đông cũng qua đi, tan biến vào hư không dưới sức ấm của lưới lửa tình nhân hào trong nhau như bóng với hình. Và ve bỗng râm ran khi chúm chím môi nồng ngồn ngộn đổi trao những thông điệp tình yêu cháy bỏng ngàn đời trên nền trời diễm ái của những trái tim mùa Xuân ngọt xớt…

Ngồi sát lại
Xích thêm gần
Cho trăng ảo diệu thêm phần đẹp xinh
Người ơi giữ nhé câu tình
Cho Xuân ngào ngọt lung linh môi cười…

……………
Bằng thủ pháp “ngắt nhịp”, tác giả đã khiến bài thơ Lục bát truyền thống có kết cấu mạnh mẽ, dồn dập hơn cả về nhịp điệu lẫn tứ thơ khiến người đọc dường như cũng hối hả chạy theo cái cuồn cuộn đang dâng trào trong mỗi khổ thơ nồng nàn chất Xuân ngọt ngào tình tự…

Thơ Minh Hien chủ yếu thường khai thác đề tài tình yêu trong nhiều cung bậc, trạng thái... Dù vui hay buồn, hạnh phúc hoặc thương đau… thì giọng thơ vẫn lãng đãng nhẹ nhàng như ru lòng người vào cõi diễm tình man mác, không quá ồn ã khi cập bến bồng lai, cũng chẳng nhiều bi luỵ khi vô tình chông chênh bên bờ vực thất vọng…

HANSY
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

27
CÓ CÒN KHÔNG NGÀY ẤY?

Em nào ngờ có ngày phải cách xa
Hương tình ấy trong em giờ se thắt
Chốt thời gian khắc bao điều dằn vặt
Anh ra đi em nặng trĩu tâm hồn.

Anh không còn cùng em ngắm hoàng hôn
Chiều phố biển kỉ niệm mùa xuân ấy
Ánh tà dương sẽ không còn lộng lẫy
Khi bên em riêng lẻ một khung đời.

Bến Đông Hồ giờ một bóng chơi vơi
Không có anh bình minh nay nhoà nhạt
Biết tìm đâu bao lời yêu lộng ngát
Sáng cùng nhau đi bắt ánh mặt trời.

Đêm ai cùng em dệt những lời thơ
Vòng tay ấm chợt xa lìa vạn dặm
Sẽ không còn bờ môi hôn nồng thắm
Khi bóng anh khuất tận ở phương nào.

Mộng xa dần tình vướng cảnh lao đao
Ôm cay đắng cõi lòng em chết nửa
Anh nhớ chăng những lời anh nguyện hứa
Hay đã quên người yêu của một thời?

Thuỳ Linh
*
Nếu khi đang được yêu, tất cả mọi vật đều bừng rỡ như cảnh sắc của thiên đường, thì khi bị thất tình mọi thứ dường như là đầy rẩy tối tăm trong địa ngục. Trong quãng đời mình, mấy ai không từng “lên voi, xuống chó” trong nẻo đường tình với vài ba cuộc tình vắt vai. Hầu như tâm sự của những mảnh hồn bị phụ bạc đều thấp thoáng trong dòng thơ CÓ CÒN KHÔNG NGÀY ẤY? của tác giả THUỲ LINH, đầy da diết, thiết tha và ảo não…

Em nào ngờ có ngày phải cách xa

Không ngờ thật, bởi khi yêu con tim thường mù loà và nhìn đời bằng ánh mắt màu hồng, nên không kịp nhìn thấy những mảng mây trời xám xịt đang lén lút rập rình đàng sau chực chờ phá tan cái hạnh phúc mong manh và dễ vỡ đó. Và cũng bởi ta cứ tin rằng những lời yêu đương nồng mặn, những khúc hẹn thề gắn bó ngàn năm… sẽ muôn đời vĩnh cửu trong sự chung thuỷ mà đôi bên đã cùng nhau thoả thuận giữ trong lòng.

Hương tình ấy trong em giờ se thắt
Chốt thời gian khắc bao điều dằn vặt
Anh ra đi em nặng trĩu tâm hồn.

Sự thật không ngờ đến như cơn lốc của giông đời xé tan đi con tim nhỏ bé và yếu ớt của những kẻ tình si. Còn gì đau thương hơn khi người mà mình đặt trọn vẹn niềm tìn sẽ cùng nhau suốt đời vui vầy trong bến mộng lại đột ngột quay lưng giữa ấm ức ngỡ ngàng… Người ra đi với những bờ bến lạ nồng hoan, chỉ sót lại trong tim ta những xước dằm gây rỉ máu…

Anh không còn cùng em ngắm hoàng hôn
Chiều phố biển kỉ niệm mùa xuân ấy
Ánh tà dương sẽ không còn lộng lẫy
Khi bên em riêng lẻ một khung đời.

Kỷ niệm ơi, sao cứ mãi quay về hành hạ ta khi tất cả đã chìm dần trong hoang lạnh? Buổi chiều nao ánh vàng trên bến cảng rực rỡ là thế mà giờ đây nghe man mác khúc ca buồn. Người đi rồi lấy hết cả tương lai, mà quá vãng thì đớn đau khi hồi tưởng. Vậy còn gì cho ta khi quanh mình cô quạnh, thắp nén hương nhoà tiễn biệt một mùa thương?

Bến Đông Hồ giờ một bóng chơi vơi
Không có anh bình minh nay nhoà nhạt
Biết tìm đâu bao lời yêu lộng ngát
Sáng cùng nhau đi bắt ánh mặt trời.

Ta lần tìm trong từng góc phố, con đường. Nghe vọng lại một nỗi niềm hoang vắng. Người biết không, với ta người là tất cả, là tương lai, là sự nghiệp lẫn mơ màng. Không có người biết lấy bờ vai nào tựa xuống khi ta khóc mỗi lúc dỗi hờn, biết lấy ai che bóng lúc gió giông cuộc đời quật rát đời ta? Khi yêu người, ta phó thác cả hồn linh, lúc mất người ta đảo chao như thuyền trong bão biển gãy mái chèo và mất cả la bàn.

Đêm ai cùng em dệt những lời thơ
Vòng tay ấm chợt xa lìa vạn dặm

Và thê thảm nhất là vào lúc ông mặt trời đi ngủ. Giữa màn đêm hoang hoải đến nao lòng, không ít lần choàng dậy giữa canh khuya, nghe buốt giá gọi lên từng thớ thịt. Này gối, này chăn, này những đêm trường hoan lạc, giờ tan biến vào đâu khiến thân thể ê chề trong nhoà nhạt tàn khuya. Ta cố dỗ cho cõi hồn yên ngủ, nhưng nào có được đâu khi kỷ niệm cứ thao thức giữa lòng.

Sẽ không còn bờ môi hôn nồng thắm
Khi bóng anh khuất tận ở phương nào.

Rồi thực tại hiển hiện ra trước mắt. Tất cả đã xa rồi cái thời mơ mộng đó. Người đã đi để chiếu chăn dâng hờn tủi trong giá lạnh vô hồn. Ta co rúm người trong tuyệt vọng mông lung, bởi ngay cả ảo ảnh cũng không còn hiện diện.

Mộng xa dần tình vướng cảnh lao đao
Ôm cay đắng cõi lòng em chết nửa

Dẫu vậy, vẫn cố níu kéo một chút tia hy vọng. Gởi về người câu hỏi nặng niềm đau

Anh nhớ chăng những lời anh nguyện hứa
Hay đã quên người yêu của một thời?

Mà e đó chỉ là những lời không âm vang sẽ tan nhoà trong biển đời đầy dối gạt…

…………..
Thơ Thuỳ Linh thường đẫm nước mắt với những khúc tình phụ đầy ai oán não nề, rất hiếm hoi có những vần thơ ca ngợi hạnh phúc môi tình. Có lẽ khi được yêu, tác giả chỉ muốn dành riêng cho con tim mình tận hưởng những đam mê cháy bỏng đó, nhưng khi đỗ vỡ, có khi sự đau thương quá lớn không thể gánh trọn một mình nên đã trải lòng ra trên giấy với thầm mong nhận được sự cảm thông và niềm chia sẻ từ người cùng cảnh ngộ chăng?

HANSY
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

28
VỀ ĐI ANH

Noel này
anh có trở về không
Cầu tình bắc trên dòng sông còn đó
Với bóng dáng một người con gái nhỏ
Vẫn đêm ngày cứ vò võ đợi mong.

Về đi anh
cho rực ấm mùa đông
Cùng dạo phố ngắm hàng thông lóng lánh.
Khăn quàng cổ em giả vờ như chảnh
Tựa thuở đầu ta dưới ánh trăng đêm.

Về đi anh
Kẻo nỗi nhớ dài thêm
Rồi thấm đẫm cả giọt mềm môi mắt
Khiến má thắm cũng tàn phai tái nhạt.
Bản ca tình chẳng thể hát trong khuya.

Về đi anh
Cho thôi cảnh cắt chia
Bình minh nở đón từng tia nắng mới
Tim rộn rã mình cùng vui phấn khởi
Thật yên bình chẳng chấp chới mông lung.

Về đi anh
Cho thoả ước mộng chung
Hoàng hôn khép nhánh lan rừng ta ngắm
Niềm vui toả buông ra từ sâu thắm
Hạnh phúc... nồng nàn... đằm thắm.... dịu êm.

JANA PHUNG
*
Mùa đông về kéo theo tiết trời se lạnh, càng vào giữa mùa đông, càng gần lễ Noel, càng khiến lòng người thêm thấy rõ nỗi cô đơn, trống trải… giữa căn phòng đơn chiếc, để mà thương, mà nhớ, mà trông ngóng… một ai kia đangbiền biệt phương nào… Nỗi khát khao hạnh ngộ tương phùng khiến tận đáy lòng bật lên những âm vang thê thiết, mời gọi: VỀ ĐI ANH mà Nàng thơ JANA PHUNG đã thay bao người nói lên cái khát vọng chờ mong hơi ấm cũ về sưởi lòng băng giá mới.

Noel này
anh có trở về không
Cầu tình bắc trên dòng sông còn đó
Với bóng dáng một người con gái nhỏ
Vẫn đêm ngày cứ vò võ đợi mong

Dòng suy tưởng dần trôi vào vùng kỷ niệm. Ở đó, mỗi góc đường, mỗi con phố dẫu cảnh vật vẫn y hệt ngày nao nhưng giờ thiếu bóng người tình đã biến thành hoang mạc trong thức cảm tình yêu.

Về thao thức canh chầy tìm trở lại
Bốn chân trời người đứng ở nơi nao
[Bùi Giáng]

Người ở đâu sao không trở lại cùng ta, cho cảnh vật bừng lên cùng hoa lá, cho mùa đông không còn là lạnh lẽo, để quá vãng tình thắm ngọt lại bờ môi. Nào những chiều ánh phố rực đón đưa, lẫn những đêm trăng khuya nghiêng đầu hò hẹn…

Về đi anh
cho rực ấm mùa đông
Cùng dạo phố ngắm hàng thông lóng lánh.
Khăn quàng cổ em giả vờ như chảnh
Tựa thuở đầu ta dưới ánh trăng đêm.

Nỗi chờ mong quặn xé cả tim lòng. Sao tình tự lại vướng nhiều cách biệt? Để một người biệt biền nơi cuối gió, kẻ đầu sông đồng vọng khúc tương tư. Để từng khuya nghe nỗi nhớ thì thầm, ray rức mãi khi gối chăn quạnh quẽ…

Em chờ anh không biết có hoa tàn
Có trăng khuyết, có sương chiều, mưa tối
Em chỉ biết có nỗi lòng mong đợi
Em chờ anh không ngại kém dung nhan
……
Em chờ anh không nghĩ đến thời gian
[Tế Hanh]

Chờ đợi là hình phạt khủng khiếp của những trái tim đang yêu nhau. Càng rã rời, dã dượi hơn khi không biết đến bao giờ mới đến cuối đường mong ngóng... Ngục tù chờ đợi không chỉ giam hãm tuổi thanh xuân mà còn làm nhạt phai đi cái hương nồng tình tự, bởi ai mà biết được nửa kia có chung thuỷ tựa nửa này?

Về đi anh
Kẻo nỗi nhớ dài thêm
Rồi thấm đẫm cả giọt mềm môi mắt
Khiến má thắm cũng tàn phai tái nhạt.
Bản ca tình chẳng thể hát trong khuya.

Dẫu vậy, niềm tin không hề lay chuyển dẫu có đôi lúc ngần ngừ. Người phương này vẫn “dụ khị” kẻ phương kia bằng những viễn cảnh thần tiên từ ngoại vật đến cái tâm hồn đang rướm lệ, nhưng sẽ bừng rỡ niềm hoan trong buổi đón ai về…

Về đi anh
Cho thôi cảnh cắt chia
Bình minh nở đón từng tia nắng mới
Tim rộn rã mình cùng vui phấn khởi
Thật yên bình chẳng chấp chới mông lung.

Nhưng thực tại ê chề luôn vặt dằn tâm trạng, bởi cái lạnh của mùa đông nào thấm thía gì so với cái băng giá đang đặc quánh trong nỗi lòng cô phụ. Nhắc làm chi kỷ niệm xa vời đang có nguy cơ chìm vào quên lãng khi người đi chẳng sót lại chút hơi ấm nào sưởi kẻ cô liêu…

Nhắc làm chi? Ôi! nhắc làm chi nữa?
Anh đi rồi, mưa gió suốt trang thơ
Mây lìa ngàn, e lệ cánh chim thu
Con bướm ép thoát hồn mơ giấc ngủ.
[Đinh Hùng]

Rồi trong mệt nhoài cùa cơn tra tấn của ngóng mong, chờ đợi, trước khi thiếp vào hư vô phiền muộn trái tim yêu vẫn cố gởi đi thông điệp nặng tình.

Về đi anh
Cho thoả ước mộng chung
Hoàng hôn khép nhánh lan rừng ta ngắm
Niềm vui toả buông ra từ sâu thắm
Hạnh phúc... nồng nàn... đằm thắm.... dịu êm.

Nhưng cuối cùng cũng phải đối diện với thực tại đau lòng. Dẫu vắt cạn tâm tư trong tiếng gọi nhưng hình như đó chỉ là những âm thanh lạc lõng giữa khung trời bẽ bàng giá buốt của đất trời và cả lòng người…

Rồi từ đó về sau mang trái đắng
Bàng hoàng đi theo gió thổi thu bay
Em chờ anh không biết tự bao ngày
Để thấy mãi rằng thơ không đủ gọi
[Bùi Giáng]

Điệp khúc Về Đi Anh cứ vọng vang mãi như tiếng lòng thiết tha réo gọi một khúc tình ca đang bị bỏ lửng khiến tâm hồn của khách cũng trờ thành đồng điệu với xúc cảm thiết tha, dằn vặt này.

Thơ Jana Phung mang âm hưởng nồng nàn, da diết… xoáy tận tâm can người đọc với những vần điệu cháy bỏng độ rung xao xuyến tâm lòng…

HANSY
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

29
MÙA XUÂN MONG

Người đi rồi – còn đâu vòng nguyệt quế
Nắng lụa vàng trôi theo nhớ thương ai?
Chiều lênh lang – ta cõng mộng đi hoài
Lưới cứ bủa mà tình không phải thế!

Ôi mùa xuân sao chim bay mau thế
Khi yêu người cứ tưởng núi kề sông
Ta đâu biết núi vẫn đời hoài vọng
Sông cứ buồn xuôi những chuyến tình không…

Ta đâu biết lần cầm tay để mất
Môi vừa hôn là khách lạ nhau rồi
Tóc quấn quýt cho hồn thêm đắm đuối
Để khi về nghĩ chuyện trăng vơi…

Bây giờ lỡ, người về phương hướng khác
Chuyện ngày xưa là giọt sương tan
Chiều mơ phai cuối trời ta đứng lại
Chợt thương mình còn nửa trái tim mong…

TRẦN DZẠ LỮ
*****************
*
Mùa Xuân – thường được ví cùng với sự khởi đầu của hy vọng sáng tươi, lung linh và đầy hứa hẹn. Có những mùa Xuân của đất trời và cả những mùa Xuân của lòng người. Mà Xuân thì thường luôn ắp đầy mơ ước, xôn xao…
Thế còn MÙA XUÂN của TRẦN DZẠ LỮ thì nhà thơ MONG gì trong đó?

Người đi rồi – còn đâu vòng nguyệt quế
Nắng lụa vàng trôi theo nhớ thương ai?

Ôi, cánh cửa mở vào bài thơ sao mà da diết và nặng lòng đến thế. Những âm ba rên xiết, đớn đau của hoài vọng cứa nát tâm hồn của kẻ tình si, lạc lõng giữa góc đời chung thuỷ nhỏ nhoi, hiếm hoi và tội nghiệp.

Chiều lênh lang – ta cõng mộng đi hoài
Lưới cứ bủa mà tình không phải thế!

Tất cả đã mù xa vào cuối trời hư ảo! Hết thật rồi những hương lửa của tình thơ! Nào còn đâu những sớm những trưa, những đan dệt của lâu đài tình ái. Nào còn đâu dấu xưa nhung lụa, của đài trang trong rạng rỡ men tình. Tỉnh cuộc mộng du quạng quờ tìm ngai bệ. Nguyệt quế ơi, sao nỡ biến thành gai nhọn xước tim này…

Ôi mùa xuân sao chim bay mau thế
Khi yêu người cứ tưởng núi kề sông
Ta đâu biết núi vẫn đời hoài vọng
Sông cứ buồn xuôi những chuyến tình không…

Dẫu đã cố hết sức để gắng đưa chữ – XUÂN – vào bài thơ cho đỡ tủi cái nhan đề, nhưng có lẽ lực bất tòng tâm, nên vẫn không vực dậy được những khắc khoải thương đau trong nghẹn ngào nuối tiếc đã phủ tang buồn lên cả hồn thơ. Bởi những cái “tưởng” ngày nao giờ tan chảy lẹ làng như những hạt cát nhanh chóng luồn qua kẻ tay mà biến chìm trong huyễn ảo. Núi–Sông vẫn còn đó bên nhau nhưng chỉ là hình hài mường tượng trong tâm tưởng của kẻ chung tình, chứ dạ sông đã xuôi về biển cả nảo nào nao…
Ôi! Đồng sàng dị mộng mất rồi!

Ta đâu biết lần cầm tay để mất
Môi vừa hôn là khách lạ nhau rồi
Tóc quấn quýt cho hồn thêm đắm đuối
Để khi về nghĩ chuyện trăng vơi…

Tình yêu làm con tim mù loà, ngớ ngẩn, chẳng biết đâu là thực giả giữa giông đời. Vừa trao thề đã chớm rạn chia ly, môi chưa xiết đã nghe mùi gian dối. Điệp khúc mùa thương chen lầm vài phỉnh nịnh, để ngỡ ngàng khi chợt lặng giữa trời hoang…

Bây giờ lỡ, người về phương hướng khác
Chuyện ngày xưa là giọt sương tan
Chiều mơ phai cuối trời ta đứng lại

Cũng đành thôi, gác lại những mơ màng. Vòng nguyệt quế trở thành ngàn kẽm gai bén nhọn giết hồn đau trong nuối tiếc vô bờ. Mộng lớn quá làm sao mang vác mãi được. Thôi thì thôi, sức kiệt lực tàn. Trở giấc liêu trai bàng hoàng tỉnh thức. Rệu rã tâm hồn, mục nát tim gan, gục xuống bên đời trong niềm đớn lạnh. Nhưng đốm lửa tình kia vẫn bướng đầu sót lại, cố loe lên chút nắng cuối cùng tội nghiệp:

Chợt thương mình còn nửa trái tim mong…

HANSY
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

30
ÁO LỤA VÀNG

Từ em mặc áo lụa vàng
Nắng nghiêng ngả phố,mưa bàng hoàng theo.

Từ anh một cõi hắt hiu
Cũng nghe sửng sốt bao chiều nhớ thương
Lụa ơi, sao cứ bồn chồn
Đêm đêm anh mở cửa hồn… đợi em!

Từ em vén mớ tóc tiên
Gió mê muội gió, anh điên đảo đời!
Mắt em là ánh sao trời
Đèn khuya anh chết… tuyệt vời biết không?

Lâu rồi ôm mối tình câm
Biết chắc Vực Thẳm… vẫn xăm xăm tìm.

Trần Dzạ Lữ
(Thơ Tình Viết Trên Bao Thuốc Lá – NXB Hội Nhà Văn-2014)
**********************************************************************
*
Tình yêu muôn đời vẫn là một Giai nhân Vĩnh cửu, không hề có tuổi! Lại càng chính xác và chân lý hơn khi được nhìn dưới ánh mắt của một thi nhân. Mở cửa vườn yêu nào cũng thấy rộn rịp sắc màu thanh xuân tươi trẻ ngồn ngộn sức sống của lứa tuổi hai mươi. Chả thế mà Nhà thơ TRẦN DZẠ LỮ của chúng ta qua ÁO LỤA VÀNG dẫu tuổi đời đã vắt qua hai thế kỷ vẫn nhìn tình yêu sau lăng kính màu… vàng của hình ảnh xa xưa nào đó luôn ẩn chờ trong ký ức tình yêu.

Từ em mặc áo lụa vàng
Nắng nghiêng ngả phố,mưa bàng hoàng theo

Mảnh lực tình yêu thật vô song và kỳ diệu! Nó chiếu rọi đến đâu thì hoa lá chim muông cây cỏ vạn vật thảy đều thay da đổi thịt liền liền. Ngay với một tâm hồn đang ủ rủ xanh xao queo quắt cũng bừng tỉnh hồi sinh nhanh chóng khi được “tia laser” của nữ thần Venus chiếu vào.

Từ anh một cõi hắt hiu
Cũng nghe sửng sốt bao chiều nhớ thương

Những lấp lánh của ánh sáng tình yêu không chỉ đem tâm hồn ra khỏi bến bờ tuyệt vọng mà còn làm cho con tim tưởng đã héo tàn đó đâm chồi nẩy lộc dặt dìu theo những giai điệu ngọt ngào của khúc tình ca.

Lụa ơi, sao cứ bồn chồn
Đêm đêm anh mở cửa hồn… đợi em!

Và rồi trong mắt ta, khi đó người tình hình như không còn là những kẻ phàm trần nữa mà đã biến thành hư hư thực thực, ảo ảo chân chân, tiên trần lẫn lộn, thậm chí như là ảo ảnh của cánh Anh túc mê hoặc lòng người.

Từ em vén mớ tóc tiên
Gió mê muội gió, anh điên đảo đời!

Và đôi mắt: “Mắt em là một dòng sông/ Thuyền ta bơi lặng trong dòng mắt em (LTL)” luôn là cửa ngõ tâm hồn khiến ta tự nguyện hiến dâng trái tim khi đắm lòng vào đó

Mắt em là ánh sao trời
Đèn khuya anh chết… tuyệt vời biết không?

Mà có ngờ đâu một ánh mắt tự thuở nào xa xôi tít tắp trong quá vãng vàng son của tình yêu cứ mãi đồng hành cùng ta theo tháng năm thăng trầm cuộc thế mà lâu lâu ngoái lại cứ nghe như đâu đó văng vẳng âm vang của sự nuối thầm.

Lâu rồi ôm mối tình câm

Dẫu thế người ơi, biết là mơ mộng hảo huyền, là chỉ những âm vang yều ớt của tình si của một thời vang bóng, bởi người xưa giờ đã tay bế tay bồng, ta cũng đã vào khuôn vào phép của dòng đời, nhưng có sao đâu khi trái tim ta mãi mãi hồng tươi những ánh đom đóm của ngày xưa Hoàng thị.

Và cho dẫu ngay từ ngày mới choáng váng và tê dại bởi lửa tình si đã kịp nhận ra mãi mãi mơ ước này chỉ là một niềm hoài vọng đơn chiếc không bao giờ trở thành hiện thực nhưng vẫn một đời giong ruỗi kiếm tìm cái ảo tưởng mê màng đó.

Biết chắc Vực Thẳm… vẫn xăm xăm tìm

Có lẽ Áo Lụa Vàng là một hình tượng không bao giờ phai nhoà trong ký ức tình yêu của nhà thơ tình Trần Dzạ Lữ. Hình ảnh này vắt qua hai thế kỷ làm thơ của anh cho thấy một nét đặc trưng riêng khi anh nghĩ về người tình.

Vì thế, với Trần Dzạ Lữ, Tình yêu không bao giờ già. Và Áo Lụa Vàng của người yêu không bao giờ cũ!

HANSY
*
Vỹ thanh
Hân hạnh được Nhà Thơ Trần Dzạ Lữ gởi tặng Tập thơ Thơ Tình Viết Trên Bao Thuốc Lá (NXB Hội Nhà Văn-2014) khi mới xuất bản mà cho đến hôm nay HANSY mới có cơ hội đọc kỹ càng và chiêm nghiệm sâu hơn về Tác phẩm này.
Với người yêu thơ ở miền Nam trước 1975 không ai xa lạ gì với dòng thơ tình chải chuốt ngọt ngào lãng đãng và điêu luyện của Trần Dzạ Lữ.
Đọc xong, HANSY ngạc nhiên trước việc một nhà thơ sống vắt qua 2 thế kỷ với 55 năm sáng tác thơ tình mà hôm nay dòng cảm xúc tình yêu trong anh vẫn giữ nguyên vẹn sự nồng nàn tha thiết, ngồn ngộn cảm xúc bay bướm lãng mạn như những bài thơ tình đầu tiên anh sáng tác.
Hy vọng khi có lực hơn, HANSY sẽ viết đôi giòng giới thiệu kỹ hơn về Tập thơ ưa thích này.
*
Vài nét về Nhà thơ Trần Dzạ Lữ
-Bút danh: Trần Dzạ Lữ
-Tên thật: Trần Văn Duận
-Quê quán: Ngọc Anh – Huế
-Hội viên Hội Nhà văn Tp.HCM
-Email: trandzalu@yahoo.com

-Bắt đầu viết từ năm 1960
ĐÃ XUẤT BẢN
-Hát dạo bên trời (NXB Trẻ-1995)
-Gọi tình bến sông (NXB Trẻ-1997)
-Thư tình viết trên bao thuốc lá (NXB Hội Nhà Văn-2014)

SẼ IN
Thánh đoạ
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

31
GỞI VỀ CHỐN TỊCH LIÊU

Nắng hạ về ru những áng mây xanh
Thềm lưu luyến khơi giấc lành một thuở
Kỉ niệm xưa hững hờ câu nhung nhớ
Mộng chênh chao bỡ ngỡ giấc mơ đầu.

Ước nguyện nào đau đáu những hờn sâu
Mùa yêu ấy còn đâu mà chờ đợi
Gió miên man gởi điều gì đang tới
Nghe nhịp tim chới với những cung buồn.

Tận trong lòng cuồn cuộn nỗi sầu tuôn
Câu chua xót đánh tan nguồn hạnh phúc
Bao dấu yêu vực trào nhưng bất lực
Bóng hình xưa có lúc chợt phai mờ.

Một cõi tình tạm bợ đã tàn mơ
Thoảng đâu đó nỗi đau đang hiện hữu
Dở dang rồi mịt mù ngày đoàn tụ
Cầu linh hồn yên ngủ chốn tịch liêu…

Thuỳ Linh
*
Mùa hạ đến với những bông lửa lập loè của hoa phượng làm cho cánh nắng thêm rỡ ràng giữa bầu trời trong xanh lồng lộng mây vàng bát ngát dìu nhau về phía cõi ước thênh thang… Có ai nghĩ cảnh vật tưng bừng sức sống như thế lại làm cho cõi lòng một kẻ tình si chợt chùng xuống giữa miên man kỷ niệm đau buồn trong vọng vang khúc tình phụ của mùa hạ năm nào. Hãy cùng hoà vào tâm trạng của THUỲ LINH trong giai điệu GỞI VỀ CHỐN TỊCH LIÊU để ngỡ ngàng như đang chìm đắm trong một khúc thu sầu đâu đó.

Nắng hạ về ru những áng mây xanh
Thềm lưu luyến khơi giấc lành một thuở
Kỉ niệm xưa hững hờ câu nhung nhớ
Mộng chênh chao bỡ ngỡ giấc mơ đầu.

Thời gian thường là phương thuốc nhiệm mầu làm nhạt phai những đớn đau đã từng cày xới lên cơ thể và trí óc ta, nhưng hỡi ôi, có những tâm hồn mỏng manh đến dễ vỡ khiến cho liệu pháp thời gian cũng khó hàn gắn lại vết thương lòng đã vỡ vụn! Nếu trên trời đang rộn rã tiếng ve ngâm, dưới lòng đường nô nức bao bóng người lẫn ngựa xe qua lại mà kẻ ấy vẫn thấy mình như đang chìm đắm trong khung cảnh buồn chán, tịch liêu thì quả thật bệnh tương tư lậm đắng mất rồi!

Bước đi là mấy dặm trường
Sầu nghe xuân động trong vườn lá xanh
Nụ cười môi tắt đi nhanh
Màu se sắt dựng âm thanh điêu tàn
[Bùi Giáng]

Quả thế! “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Xưa nay, thường những cơn mưa mới hay dìu lòng người về nơi ảm đạm, thê thiết, sầu đau… chứ màu nắng, mà long lanh của nắng thuỷ tình mùa hạ thì dường như hiếm khi khiến tâm trạng con người rơi vào ủ dột, xa xót... Thế nhưng, dường như sau màn mưa ảo ảnh của giọt lệ si tình, tất cả chỉ còn là những vương mang luỵ phiền của tháng ngày xa xưa biền biệt cũ.

Ước nguyện nào đau đáu những hờn sâu
Mùa yêu ấy còn đâu mà chờ đợi
Gió miên man gởi điều gì đang tới
Nghe nhịp tim chới với những cung buồn.

Sự thảng thốt khi niềm đau ập đến khiến ta hình dung những đổ vỡ này không hề được người trong cuộc dự kiến sẽ xảy ra. Mà cũng phải! Nào có ai nghĩ tình yêu của mình sẽ có ngày tan tành như bọt biển phù du. Nhưng cõi vô thường là thế. Vui mừng thì nhỏ giọt mà buồn khổ lại vô cùng! Tình yêu là một cỗ máy diệu kỳ, nhưng vì quá tinh vi nên chỉ một chút sai sót trong lập trình cũng đủ đưa nó rơi vào thảm hoạ.

Nắng không vàng nữa
Thế rồi heo may
Người không đợi nữa
Thế rồi chia tay...
[Giang Tuấn Đạt]

Khi vườn tình mở ra, cả trái đất dường như đầy hoan lạc. Khi mộng tình tan nát, vũ trụ này như thể bãi tha ma. Mà tại sao ngày trước đến với nhau với bao âm hưởng nồng nàn, rồi chỉ sau một thời gian tất cả mầm yêu dường như đều quằn quại trong ráng chiều hấp hối? Có lẽ vì, tình yêu là sự cộng hưởng và đắp xây từ hai phía. Khi đối tác đã buông tay chực chờ xé bỏ hiệp ước lòng tin thì dẫu ta có nỗ lực níu kéo đến bao nhiêu cũng chả có ích lợi gì…

Tận trong lòng cuồn cuộn nỗi sầu tuôn
Câu chua xót đánh tan nguồn hạnh phúc
Bao dấu yêu vực trào nhưng bất lực
Bóng hình xưa có lúc chợt phai mờ.

Khi ở xa, tình yêu lóng lánh như những viên kim cương huyền ảo, nhưng khi lại gần thì hỡi ôi, đó chỉ là những giọt nước mắt thương đau. Nhưng mấy ai nhận ra rằng, tình yêu chỉ là những ảo ảnh trong tâm trí của người đang yêu vẽ vời ra để tự huyễn hoặc mình. Thậm chí khi nó vỡ vụn rồi, không ít kẻ tình si cứ ấp ôm những mảnh vỡ điêu tàn đó qua rất nhiều năm tháng mà không hề biết đã tự làm tổn thương thêm trái tim khờ khạo giữa gian ác của tình trường.

Tình yêu như là bọt nước,
Vỡ trên năm ngón tay mềm,
Chỉ trái tim là dại dột,
Chẳng bao giờ chịu lãng quên.
[Đào Phong Lan]

Giấc mơ nào rồi cũng đến cuối con đường, dù có tự dối lừa lòng mình mấy nữa cũng không thể chối từ thực tại. Người đã đi từ độ tình rạn nứt, duyên đã chùng từ dạo bặt đường tơ… Thôi hết rồi những buổi đón cùng đưa, lời thề hẹn vành môi giờ cũng thẹn, quá vãng ơi ngủ vùi trong sâu kín, cho cõi lòng an nghĩ giữa phù du…

Một cõi tình tạm bợ đã tàn mơ
Thoảng đâu đó nỗi đau đang hiện hữu
Dở dang rồi mịt mù ngày đoàn tụ
Cầu linh hồn yên ngủ chốn tịch liêu…

Dường như cuộc đời THUỲ LINH thấm đẫm những khúc oan tình dang dở nên tiếng lòng qua thơ luôn vọng tiếng nghẹn ngào, khắc khoải, chua cay… Dẫu tác giả hằng cầu mong được ngủ vùi trong quên lãng của tình xưa nhưng e rằng quá vãng ngày nao cứ gọi về những đớn đau khi kỷ niệm tình yêu mải miết chạm sướt tim hồng trong mỗi lần ngoái lại…

HANSY
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

32
TÌNH CUỐI

anh đã nói cho mọi người quen biết
anh yêu em và em đã yêu anh
em thấy đó mọi người đều tha thiết
mong chúng ta sống lại những ngày xanh

em đã mất một thời con gái
anh không còn tuổi trẻ để yêu đương
nhưng tim vẫn là trái tim đang sống
cần tình yêu và cảm giác yêu thương

dù chúng ta gặp nhau là quá trễ
nhưng tình yêu đâu có trễ bao giờ
vẫn thương nhớ, vẫn mong chờ hờn giận
vẫn đau buồn ngay cả lúc đang mơ

anh cũng dặn cả trái tim anh nữa
chỉ yêu em và mãi mãi yêu em
dù cuộc sống có trăm ngàn biến đổi
chúng ta cũng không bao giờ ngăn cách đâu em

NGŨ YÊN
************
*
Trên cuộc đời này, có lẽ Tình Yêu là một trong vài món hàng hiếm hoi không bao giờ cũ cả. Tự nghìn xưa khi trái đất mới chỉ có Adam và Eva thì đã xuất hiện tình yêu rồi, và cho đến hôm nay (rồi có lẽ mãi tận nghìn sau – tôi tin thế) Tình yêu vẫn luôn mới rợi trong con tim của nhân loại.

Trên đoạn đường tình, quan trọng nhất có lẽ là Đầu và Cuối. Ta thường nghe ca tụng Mối Tình Đầu rất nhiều nhưng khúc cuối rất ít khi được nhắc đến. Và thật ngạc nhiên khi đọc những vần thơ rộn rã xuân tình cháy bỏng của Thi sỹ NGŨ YÊN trong TÌNH CUỐI của chàng.

anh đã nói cho mọi người quen biết
anh yêu em và em đã yêu anh

Cứ ngỡ chỉ có tình đầu với chất xúc tác mới lạ len vào tâm hồn son trẻ của tuổi chập chững vào yêu sẽ làm cho người ta choáng ngợp liêu xiêu... Nhưng không. Hay chính xác hơn là không chỉ có thế. Tình cuối với những trữ lượng men tình chất chứa lâu nay chợt bùng phát như sóng thần cuồn lên từ đáy sâu thăm thẳm của huyền thoại tình yêu khiến ta chông chênh trong cái say sưa vô bờ, không kềm nổi, không chứa hết mà phải rao truyền cho mọi người cùng biết để cùng chia sẻ niềm vui quá lớn này.

em thấy đó mọi người đều tha thiết
mong chúng ta sống lại những ngày xanh

Cuối là nói về cuối đường của tuổi tác thể chất của con người, chứ tình yêu thì muôn đời không bao giờ có tuổi, vĩnh viễn không bao giờ già. Trái tim khi bộc phát yêu thương không phụ thuộc vào làn da nhăn, mái tóc bạc… mà chỉ tựa vào cảm xúc để thăng hoa, để cuộn cuồn, để mà Cho và Nhận…

em đã mất một thời con gái
anh không còn tuổi trẻ để yêu đương
nhưng tim vẫn là trái tim đang sống
cần tình yêu và cảm giác yêu thương

Mà xúc cảm thương yêu, sự cảm thông hoà điệu, cái liên kết vô hình… của sợi dây tình thì nào dính dáng chi đến việc mắt mờ, tai điếc, hàm răng sún rụng… của tuổi xế chiều? Tuổi trẻ là phóng ra, tình đầu là mở cửa vườn yêu nên khung trời tình lúc đó thường bao la bát ngát, còn tuổi già là thu lại, là góp gom kỷ niệm đúc kết thành tinh chất của một quãng đời, nên gọi trễ là trễ với quỹ đời còn rất hạn hẹp của kiếp nhân sinh, chứ yêu thương này – yêu thương của ngàn đêm góp lại – có trễ tràng chút xíu nào đâu.

dù chúng ta gặp nhau là quá trễ
nhưng tình yêu đâu có trễ bao giờ

Đúng thế! Không bao giờ quá trễ để mà yêu. Chỉ sợ ta không đủ lửa để khởi động lại cỗ máy tình yêu bấy lâu nay chịu nằm im lìm dưới đống bụi thời gian hoang hoải mà thôi.

vẫn thương nhớ, vẫn mong chờ hờn giận
vẫn đau buồn ngay cả lúc đang mơ

Và muôn đời vẫn thế. Tình yêu cần một sự minh định rõ ràng, xác quyết để đối tác vững tin và chấp nhận đưa tay ra cùng ta đi đến cuối trời hạnh phúc.

anh cũng dặn cả trái tim anh nữa
chỉ yêu em và mãi mãi yêu em
dù cuộc sống có trăm ngàn biến đổi
chúng ta cũng không bao giờ ngăn cách đâu em

TÌNH CUỐI của Ngũ Yên còn dí dỏm, vui tươi, điệu đàng và mãnh liệt hơn cả vô vàn Tình Đầu của những ai khác.

HANSY
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

33
HÃY CHO ANH MỘT LẦN...

Hãy cho anh một lần được nói từ yêu
Mặc dòng trôi có muôn điều còn trở ngại
Bởi con tim đang từng giây khắc khoải
Cứ chực dâng trào niềm ái đắm phiêu linh

Hãy cho anh một lần được nghe thấy môi mình
Khe khẽ hát khúc tình ca anh hằng ấp ủ
Hình bóng em như ánh hào quang ngưng tụ
Tràn ngập vô cùng anh có làm chủ được đâu!?

Hãy cho anh một lần và anh chỉ nói một câu:
“Anh yêu em”
Chẳng mong cầu gì hơn nữa
Dù thế gian cho xẻ tim mình thành trăm ngàn mảnh vỡ
Anh cũng nguyện xin được một lần cho đôi lứa kết uyên ương

Hãy cho anh một lần được toả ánh rực rỡ như vầng dương
Sưởi ấm em qua kỷ băng hà đương còn lấn át
Anh có ngại gì đâu cuồng phong bão táp
Chỉ sợ người đời không hiểu cứ dẫm đạp lên niềm kiêu hãnh trong em

Này! Ấy ơi!
Anh xin mãi là đêm
Để được ôm bờ vai em trong muôn trùng sóng bể
Cho vầng trăng kia canh dài không lặng lẽ
Và giấc mơ luôn đẹp đẽ giữa cuộc đời

Hãy cho anh một lần được nghe tiếng cười
Của trái tim em - của người đang thổn thức...

Dương Thuật
*****************
*
Khát vọng yêu thương – Yêu và Được Yêu – thật vô bờ trong trái tim của lãng tử tình trường. Và khát vọng đó càng thăng hoa khi hiệp sỹ tình yêu muốn hiến dâng trọn vẹn trái tim mình để sưởi ấm và làm bừng nở hoa hạnh phúc trong một tâm hồn đang tổn thương và giá lạnh… Chúng ta cùng nghe thông điệp tình yêu vô cùng lãng mạn và đầy tình tự của tác giả DƯƠNG THUẬT qua HÃY CHO ANH MỘT LẦN... để cảm nhận men lòng sôi sục của một thi nhân đang chới với bên bến bờ xúc cảm.

Hãy cho anh một lần được nói từ yêu
Mặc dòng trôi có muôn điều còn trở ngại
Bởi con tim đang từng giây khắc khoải
Cứ chực dâng trào niềm ái đắm phiêu linh

Một từ YÊU thôi là đủ người ơi. Là đủ để mở khoá cho muôn vàn kết tinh lắng đọng trong hồn bấy lâu nay kể từ khi dáng hình ai đó đã lượn lờ qua tâm khảm. Một tiếng thôi được thốt lên rồi thì dù phong ba bão tố nghiệt ngã của giông đời, thì dù có phải chịu nhận bản án khắc nghiệt nhất của tình trường, ta vẫn cam lòng…

Hãy cho anh một lần được nghe thấy môi mình
Khe khẽ hát khúc tình ca anh hằng ấp ủ
Hình bóng em như ánh hào quang ngưng tụ
Tràn ngập vô cùng anh có làm chủ được đâu!?

Bởi khát vọng hoài mơ một tình yêu, một dáng hình luôn cháy rực trong hồn với bao hy vọng và khắc khoải đan xen, mộng mơ và dằn vặt… Bởi dáng hình người thương luôn lộng lẫy trong tia nắng bảy sắc cầu vồng, khiến cho ta nào điều khiển được tim mình!

Hãy cho anh một lần và anh chỉ nói một câu:
“Anh yêu em”
Chẳng mong cầu gì hơn nữa
Dù thế gian cho xẻ tim mình thành trăm ngàn mảnh vỡ
Anh cũng nguyện xin được một lần cho đôi lứa kết uyên ương

ANH YÊU EM – một cụm từ cũ rích có từ thuở hồng hoang của loài người – mà muôn đời vẫn luôn mới trong môi tình của hai kẻ yêu nhau. “Anh yêu em”, vâng, chỉ cần từng đó thôi là đủ. Là gom cả hoa-lá-trăng-sao-mây-nước… của vũ trụ, là hội tụ yêu thương-nhung nhớ-chất ngất-ngọt ngào… của mật ngọt tình yêu.

Hãy cho anh một lần được toả ánh rực rỡ như vầng dương
Sưởi ấm em qua kỷ băng hà đương còn lấn át
Anh có ngại gì đâu cuồng phong bão táp
Chỉ sợ người đời không hiểu cứ dẫm đạp lên niềm kiêu hãnh trong em

Hãy mở lòng nhé người thương để ánh dương được ngập tràn tâm khảm. Hãy chấp nhận tiếng yêu thương chân thành và ngào ngọt để giá băng thôi che phủ hồn người.

Để cuộc đời sẽ dậy tiếng hoan ca, mùa nho mọng sẽ toả lan trên thánh địa. Để mãi trong nhau dìu qua bao nẻo buồn vui phước hạnh, đạp lên giông bão để vĩnh viễn cập bến hoan tình.

Này! Ấy ơi!
Anh xin mãi là đêm
Để được ôm bờ vai em trong muôn trùng sóng bể
Cho vầng trăng kia canh dài không lặng lẽ
Và giấc mơ luôn đẹp đẽ giữa cuộc đời

Và để điệp khúc – Hãy cho anh… - thôi luyến láy mãi hoài trong vành tim yêu thương như một lời van xin, khẩn cầu tinh tự ngọt ngào tràn đầy tinh thần dâng hiến đầy tội nghiệp, khiến nao lòng biết mấy, hỡi kẻ tình si nhuốm đẫm đam mê và thánh thiện!

Hãy cho anh một lần được nghe tiếng cười
Của trái tim em - của người đang thổn thức...

HANSY
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

34
CÒN KHÔNG ANH?

Có còn không, yêu dấu ở trong anh
Khi cuộc tình rơi vào vùng hoang vắng
Trong tim em chan nỗi buồn sâu lắng
Giữa mảng đời, ôi sao quá mong manh.
..........
Nhưng lòng em vẫn một dạ chân thành
Trái tim yêu dành cho anh chất ngất
Nói với em rằng luôn là sự thật
Cả tình anh dành tặng chỉ riêng em.

Còn không anh, bao ngày tháng êm đềm
Những kỉ niệm khắc hoài trong tâm tưởng
Con đường nào đôi ta cùng chung hướng
Vòng tay nào hơi ấm quyện vào nhau.

Tình mặn nồng duyên kiếp đã thơm trao
Mãi trong em sáng ngời ân tình ấy
Trái tim thương cùng anh là mãi mãi
Khắc đậm sâu dẫu thương nhớ mệt nhoài.

Tháng ngày dài có thể sẽ chua cay
Nhưng nỗi nhớ theo thời gian chất chứa
Em sẽ chẳng bao giờ yêu ai nữa
Nguyện mãi chờ...
– tim ấy
– bến tình anh…

THUỲ LINH
*
Trong sâu thẳm của vành tim nhỏ bé, thảng thốt rên lên tiếng nấc nghẹn ngào: CÒN KHÔNG ANH? của Thuỳ Linh, như âm vang thê thiết của một tâm hồn đang giãy giụa, dẫu tim lòng vẫn hừng hực cháy bỏng niềm yêu, nhưng dường như con thuyền tình đang mất phương hướng giữa biển trời bao la vô định đầy giông bão mịt mù, cho dù trong tay vẫn như còn mường tượng hơi ấm hôm nào của miền dấu ái thương yêu…

Có còn không, yêu dấu ở trong anh
Khi cuộc tình rơi vào vùng hoang vắng
Trong tim em chan nỗi buồn sâu lắng
Giữa mảng đời, ôi sao quá mong manh

Cứ tưởng như cú quật bạo tàn của định mệnh oái ăm sẽ làm tan chảy cõi hồn đang rệu rã vì lắm tả tơi trong cơn cuồng loạn của nghiệt ngã vô tình, nhưng… Vâng, những cái NHƯNG của cuộc đời này thật lắm bất ngờ và đầy khó hiểu. Một trái tim nhỏ bé và yếu đuối thế kia, cứ ngỡ là phải tác tan thành hàng nghìn mảnh vụn, bay lả tả muôn hướng trong sóng gió cuộc đời, nhưng…

Nhưng lòng em vẫn một dạ chân thành
Trái tim yêu dành cho anh chất ngất
Nói với em rằng luôn là sự thật
Cả tình anh dành tặng chỉ riêng em

Thật kỳ diệu cho mảnh lực huyền bí của tình yêu! Ai chưa một lần đi qua nẻo tối của tình trường sẽ không bao giờ hiểu và tin nổi cái sức mạnh bí ẩn nào đã tiếp lửa để trái tim kia vẫn mãi hoài hực hừng cháy bỏng, thừa sức vực dậy một tâm hồn, một mảnh đời đang tuyệt vọng giữa ngang trái nhọc nhằn của định mệnh thương đau.

Còn không anh, bao ngày tháng êm đềm
Những kỉ niệm khắc hoài trong tâm tưởng
Con đường nào đôi ta cùng chung hướng
Vòng tay nào hơi ấm quyện vào nhau

Và ký ức vẫn không thể nhoà phai một tí gì dù tình yêu kia đã bao lần làm tổn thương trầm trọng những ước mơ và hy vọng thuở nào, khi lần đầu tiên chập chững tung tăng cùng ai trên các nẻo đường của khu vườn tình ngự uyễn.

Vẫn kiên trì êm ái gọi tình trở lại bằng những kỷ niệm ngọt ngào của thời quá vãng mê say, huyền ảo và dường như không thật lắm.
Và vẫn xác quyết mạnh mẽ, phi thường.

Tình mặn nồng duyên kiếp đã thơm trao
Mãi trong em sáng ngời ân tình ấy
Trái tim thương cùng anh là mãi mãi
Khắc đậm sâu dẫu thương nhớ mệt nhoài

“Dẫu thương nhớ mệt nhoài”, dẫu trái tim gần như nát vụn vì đã chịu đựng quá nhiều vết thương lòng, dẫu người đi mịt mù xa thẳm… Và dẫu có đến hàng trăm cái dẫu đầy thiệt thòi, đớn đau giáng xuống mảnh hồn đơn giá lạnh, lẻ loi này thì vẫn xin người cho ta được nhớ, được thương, được yêu và được một lòng thuỷ chung chờ đợi, dẫu biết rằng tất cả chỉ có thể là hoài vọng mù khơi…

Tháng ngày dài có thể sẽ chua cay
Nhưng nỗi nhớ theo thời gian chất chứa

Và dẫu là chỉ một nỗi nhớ thầm lặng đơn phương, nhưng vẫn toại lòng, cam chịu… bởi sau người, ta chẳng còn chút tình nào trong tim nữa để mà san sớt cho ai…

Em sẽ chẳng bao giờ yêu ai nữa
Nguyện mãi chờ...
– tim ấy
– bến tình anh…
*
Thuỳ Linh viết khá nhiều thể loại thơ khác nhau, nhưng có lẽ thành công hơn cả là những bài thơ tình 8 chữ. Ở đó, những góc khuất của tâm hồn rạn nứt, những khắc khoải đớn đau của khúc tình phụ được khắc hoạ đậm nét và sâu lắng vô vàn… Đọc thơ tình 8 chữ của Thuỳ Linh nào mấy ai kềm chế được cảm xúc của lòng mình khi dường như thấy phảng phất bóng dáng cuộc tình xưa cũ của mình đang thấp thoáng hiện về vẫy gọi…

HANSY
*******************************************
–Weblog HANSY: https://poethansy.blogspot.com/
–THƠ TÌNH Hansy-FB: https://www.facebook.com/PoetHansy#
–ĐƯỜNG LUẬT XƯỚNG HOẠ-FB: https://www.facebook.com/...roups/DUONGLUAT.XUONGHOA/
15.00
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 21 trang (205 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [17] [18] [19] [20] [21] ›Trang sau »Trang cuối