Em bé Syria nằm Trên nền cỏ xanh vừa bị xéo nát Không phải em đang ngủ trong giấc yên lành Trên da thịt em-những vết cháy đen loang lổ Đằng kia, cách không xa em là khói lửa Trùm lên những tiếng kêu khóc bi thương
Em nằm đó, tấm thân nhỏ bé Đôi bàn tay thỏng buông Linh hồn đã về đâu? Nỗi đau vừa lịm tắt! Em nằm đó, úp mặt Cả thế giới buồn, bật khóc Trong tột cùng đớn đau...
Là trẻ thơ, em có tội gì đâu Chiến tranh, đạn bom và hận thù dân tộc... Những con thú đội lốt người tàn độc Chúng nhân danh cho điều gì mà giết chóc Cướp đi lẽ sống hàng triệu em thơ?
Thế giới này đến khi nào mới tẩy hết những vết nhơ Vấy bẩn trên lương tri nhân loại Bao giờ bầy tanh hôi khát máu người dừng lại Thôi những điên khùng gieo sợ hãi, tang thương?
Cho triệu triệu em thơ không rời bỏ quê hương Gục chết bên vệ đường vì đạn bom, đói khát Không bị vùi chôn trong hoang tàn, đổ nát Ngơ ngác nơi xứ người, lạc mẹ mất cha
Em bé Syria nằm chết trên bờ biển chưa xa Em bé Syria nằm úp mặt hôm qua...
Tia nắng ghé bên chiều Thả dăm lời mật ngọt Cánh chim nghiêng mình cất tiếng hót Âu yếm chào mùa yêu thương
Nắng Hạ xuống tìm êm mát giữa dòng Hương Vòm cây xanh ôm ấp mấy nẻo đường Phượng nhớ ai mà rưng rưng mắt lệ Đỏ thắm góc trời nỗi chờ mong!
Huế vào hè, sóng lặng suốt chiều sông Rót lòng phố, dòng trong xanh biêng biếc Giữa chiều êm khơi lên niềm thao thiết Ngọn tương tư trời đất trót trao người...
Những tia nắng lấp lánh cười Sông dịu dàng trôi Chút sầu thương man mác Huế gìn lòng, chẳng vơi...
Trên đoàn tàu vừa ngang qua sông Có ai, người tôi quen đang rời xa Huế? Ra đi có chạnh lòng không nhỉ Sao tiếng còi tàu cứ rền rĩ thế kia?
Sông vẫn lặng thầm chẳng thấy nói điều chi Chỉ nhịp cầu run xao xuyến Hay sóng không xô bởi lòng tê điếng Nức nở không chừng đang lặn vào trong!
Gió từ nguồn xa phủ suốt một chiều sông Sương giăng, vai cầu buốt lạnh Buồn thường chia trăm nhánh Sông thì chỉ một dòng Đến bao giờ mới trút nỗi niềm xong?
Chút ửng hồng đang chớm hé đằng đông Xua bóng tối trên dòng Hương, vén màn sương dịu vợi Sông vẫn giữ tình sông, vẫn âm thầm ngóng đợi Chỉ thời gian cứ thế hững hờ trôi...
Bạn tôi đã ra đi Trên chuyến tàu về nơi miên viễn... Chồng không còn để làm người đưa tiễn Chỉ những đứa con ngậm ngùi khóc thương mẹ vất vả một đời...
Bạn tôi hôm qua đã đi rồi Tôi khóc! Nhớ khúc ca ngày nào bạn hát “Ôm lòng đêm... ...Từng tuổi xuân đã già Đời người sao chóng qua”...
Sông Hương sáng nay sương sớm cũng nhạt nhoà Tôi đứng lặng bên thành cầu Bạch Hổ Nơi năm xưa chúng mình từng qua đó Bạn còn nhớ ko?
Những sớm nắng, chiều mưa ba đứa đã từng Bên nhau - chuyện rất riêng cũng kể Ôi một thời son trẻ, Biết bao điều còn chưa kịp hàn huyên!
Tôi gửi một lời nguyện cầu đến với dòng sông Sóng cũng rưng rưng trong nỗi buồn vô hạn Xin hãy bình an, đừng luyến lưu cõi tạm Đã trả hết nợ đời, cứ nhẹ bước người ơi!