Trang trong tổng số 2 trang (15 bài viết)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Vương Linh

MƯA BẤT CHỢT

Giữa chảo hè nắng khét mùi cỏ cháy
Con đường mòn chao đảo tựa cơn say
Chợt cái lạnh mỏng manh tìm đến muộn
Mang hương đất thơm nồng bụi mưa bay.

Nguời qua lại loay hoay tìm chỗ trú
Cố thu mình trước màn nước mát lành
Nghe nhịp sống gõ lanh tanh trên mái
Xua tan đi đâu đó tiếng thở dài…

Mưa rồi…
                mưa rồi…

Giữa khoảnh khắc trốn mưa đầy bối rối
Ngưởi bỏ quên lo lắng những chuyện đời
Chỉ còn lại một khoảng lặng thảnh thơi
Lòng trống rỗng nhưng tâm bình an lắm.

Mưa đổ xuống - thân tâm như được tắm
Gột sạch đi bao vướng bận ưu phiền
Gió khẽ đưa …man mát chút hương thiền
Hoa bỗng nở,
                      người an nhiên…
                                                    tự tại…

            
                          -Vuơng Linh-
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vương Linh

MIỀN KÝ ỨC

Ráng chiều phủ bóng nước lung linh
Thoáng dưới tán cây lẻ bóng hình
Chút gió nhẹ lay đưa nỗi nhớ
Ru ai về ngày tháng thuở xưa…

Con đường vắng lặng, bóng người thưa
Chỉ còn lại nửa hồn bước tới
Mất đi rồi vòng tay chờ đợi
Để lại đây nuối tiếc một thời…

Cái thời ta mải miết rong chơi
Đôi tim nhỏ hoà cùng nhịp đập
Hai tâm hồn sau bao cú vấp
Tìm được nơi khoả lấp niềm đau.

Ta tan vào hạnh phúc đến sau
Chìm xuống giữa biển sâu tình ái
Bị cuốn trôi xa bờ thực tại
Lãng quên đi nhân dạng hình hài.

Mãi sau này cảm xúc dần phai
Hai ta mới nhận ra sự thật
Rằng đắm say bao ngày trăng mật
Cũng nhạt dần theo bụi thời gian.

Như đoá hoa chóng nở chóng tàn
Như vốn dĩ chẳng gì vĩnh cửu
Nhưng thay vì tình yêu vá víu
Thỉ hai ta chọn cách chia lìa…

Để giữ gìn đoạn ký ức kia
Miền lung linh ngập tràn tia nắng
Nơi ấm áp, trong veo, bình lặng
Nơi gọi nhau bằng những cái ôm.

                -Vương Linh-
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vương Linh

GIẤC NGỦ TRƯA

Lơ mơ vạt nắng trưa hè,
Lao xao cành lá, tiếng ve gọi mùa.
Đinh đang một niệm chuông chùa,
Liu riu cơn ngủ tới đùa bờ mi.

Nhẹ nương nhịp võng vô vi,
Thân thì thong thả, tâm thì rỗng rang.
Nhoà theo cảnh sắc mơ màng,
Lâng lâng một cõi niết bàn là đây.

Hoa thơm ngát…
Gió hây hây,
Ru ai một đoạn hương say giấc nồng.

Xa xôi chi một chữ “Không”
Chẳng bằng một giấc lông bông giữa đời.

                -Vuơng Linh-
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vương Linh

TRÀ VÀ HOA

Trà thơm pha vội trước hiên nhà
Vì lời ước hẹn, đợi người xa
Chút duyên gặp gỡ, giờ thương nhớ
Để tháng năm chờ, ta với ta…

Ban trắng qua rồi bao mùa hoa
Lá điểm phong sương, sắc phai nhoà
Chợt nghe tin khách phương xa ấy
Lại gượng bừng lên nét kiêu sa.

Trăm năm một giấc mộng Nam Kha
Nửa tỉnh nửa mê chẳng thoát ra
Người hẹn vu vơ mà ta nhớ
Nên mãi trầm miên tựa gã khờ.

                -Vương Linh-
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vương Linh

EM PHẢI BƯỚC TIẾP RỒI

Đến một ngày em vội vã chia tay
Vội xa anh, ngả vào vòng tay mới
Lòng em nguội vì bao ngày chờ đợi
Anh ơi anh...em phải bước tiếp rồi !

Bởi cuộc đời vốn chẳng thuộc về ta
Chuyện xảy ra chẳng thể nào đoán định
Vì mưu sinh ta quay cuồng toan tính
Mình bỏ lỡ nhau... một kiếp nhân sinh !

Bởi chúng mình còn nặngánh trên vai
Hai ta lỡ gặp nhau sai thời điểm
Thứ em cần nhiều hơn ngoài âu yếm
Nên anh ơi... em phải bước tiếp rồi !
.........
Ừ thì em - hãy nhẹ bước đi thôi
Nhớ tối đầu tiên trong khu vườn bé
Anh đã hứa sẽ giúp em mạnh mẽ
Đứng ngẩng cao trong sóng gió cuộc đời !

Rồi một ngày em chẳng thấy chơi vơi
Khi thiếu đi bờ vai quen chờ đợi
Để em có thể vững vàng đi tới
Tạm biệt anh... Em phải bước tiếp rồi !

                -Vuơng Linh-
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vương Linh

TỈNH MỘNG TRẦN

Thật đáng cười thay kiếp nhân sinh
Bám chấp cái tôi, giữ lấy mình
Tự phân cao thấp rồi khinh bạc
Tự định thiện ác tự phân minh

Thật đáng buồn thay kiếp nhân sinh
Cả đời đuổi theo một chữ tình
Tình bạn, tình thân, tình đôi lứa
Rồi than phận khó sống sao vừa.

Thật đáng chê thay kiếp nhân sinh
Cúng bái u mê lễ linh đình
Tham lam thỉnh pháp cầu cải vận
Lại quên rằng đạo ở dưới chân.

Hồng trần nhân quả buộc lấy thân
Khởi sinh đã định diệt tới gần
Xả buông vướng bận thân, tâm, trí
Chợt thoát vô minh, tỉnh mộng trần.

               -Vuơng Linh-
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vương Linh

HÀ NỘI CHỚM ĐÔNG

Hà Nội chớm vào Đông
Cây gồng mình trút lá
Lạnh tô hồng đôi má
Buốt giá những ngón tay.
Đoạn ký ức heo may
Nay ùa về theo gió...

Cũng ngày này năm đó
Có anh và có em
Có cung đường nhá nhem
Uốn dài như dải lụa.
Bờ vai ai, em tựa
Khẽ dựa tấm lưng thon
Vòng tay ôm cuộn tròn
Chập chờn vào giấc ngủ.

Giữa trời sương trắng rủ
Hơi thở như lời ru...

Em ơi…

Áo anh còn đủ ấm?
Em mượn khoác trên vai
Mà sao em khoác mãi
Như ai ôm lấy ai…

Áo anh còn đủ ấm
Để em khoác trên vai
Mà sao giờ mang trả
Để cô đơn nối dài...

Chuyện cũ đúng hay sai
Chẳng còn ai màng tới
Đường chúng ta hai lối
Vốn chẳng thuộc về nhau
Chuyện hai người đến sau
Chuyện ngoài tầm tay với
Chỉ là khi Đông tới
Chút xúc cảm bồi hồi...

Cơn gió sắp qua rồi...
Kỷ niệm trôi dần trôi...

     -Vuơng Linh-
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vương Linh

CẦM HOẠ

Ta mượn tiếng đàn hoạ thế gian
Cung trầm nét hoạ vạn sầu than
Cung thanh nét hoạ ngàn hoan hỉ
Một kiếp luân hồi chớp mắt tan

Ta mượn tiếng đàn hoạ người dưng
Mình hạc sương mai hoạ bóng lưng
Môi ngọc khẽ ngâm bài ly biệt
Tiễn đoạn duyên sai lệ ngắn dài.

             -Vuơng Linh-
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vương Linh

NẮNG HÈ

Tiết Hè khéo đuổi áng Xuân đi
Dáng nắng chang chang, héo xuân thì.
Quán nước ven đường che thêm bạt,
Vài bác lao công khệ nệ đi…

Anh thợ lưng trần giọt li ti,
Căng sức đôi mươi, tiếng thở phì.
Nếp nhà xây dở còn trơ gạch
Quản chi da nhuộm bóng ánh chì.

Hết rồi vẻ lúng liếng hàng mi
Dưới nắng, nàng thơ thật lạ kỳ.
Mũ miện áo khăn, trùm kín mít
Ghì chặt tay ga, lặng lẽ phi.

Nắng hong, má thắm cũng nhoè đi
Uổng sức vẽ tô nét nhu mỳ.
Xa trông, tựa bức tranh trừu tượng
Toát lên vẻ ma mị khác thường…

Ngày Xuân vội vã cuộc yêu đương
Ì ạch Hè sang, lắm chán chường.
Lẽ đời: hạnh phúc qua chớp mắt
Còn nỗi đau dài, nặng vấn vương.

Lại nhắn: ai ơi bền tâm trí
Tựa anh thợ nọ chẳng quản chi.
Viên gạch mồ hôi xây lý tưởng,
Khiến vạt nắng trưa hoá tầm thường.

              -Vuơng Linh-
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vương Linh

ĐÀN ÔNG TRANG ĐIỂM

Người ta nói…
…phụ nữ nghiền trang điểm
Suốt cả ngày dặm phấn với tô son
Hết đắp rồi xoa đá cũng phải mòn
Làn da nõn sao mà bền bỉ quá.

Người ta nói…
…đàn ông như biển cả
Rộng lớn bao dung mạnh mẽ mặn mà
Chả bận tâm chuyện dệt gấm thêu hoa
Ấy vậy mà đàn ông trang điểm đấy!

Chỉ không phải là phấn son thường thấy
Mà trát lên dày những lớp giả chân
Nụ cười tươi khi gặp những người cần
Vẻ cứng cỏi sau mỗi lần vấp ngã.

Dáng khoẻ khoắn che đi thân rệu rã
Giấu con thơ che những tiếng thở dài
Nét kiên cường che gánh nặng trên vai
Vẽ tương lai bằng đôi tay chai sạn.

Rồi những lúc thấy trong tâm chán nản
Lại tự mình gặm nhấm những cơn đau
Trút hết lên khói thuốc với men sầu
Mượn cơn say sống với điều chôn giấu.

Họ tẩy trang bằng mồ hôi và máu
Khi hạ màn nơi sân khấu cuộc đời
Nhoẻn miệng cười lúc mắt nhắm tay xuôi
Nuôi lớn khôn bao bóng hình bé nhỏ.

Đàn ông mà…
Chẳng cần ai thấu tỏ.

-Vuơng Linh-
23.50
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 2 trang (15 bài viết)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối